Có điều Triệu Tử Văn không thể nghĩ tới là, cái "Đại Nội Mật Thám" này căn bản chỉ là cái rắm, chỉ là do người hiện đại nghĩ ra, hắn còn tưởng Kinh quốc quả thật có chức quan này, Tần Quán biết thời thế, trêu chọc hắn, nếu hắn biết thế nào cũng cầm đao truy đuổi Tần Quán…..
Cũng đã đến lúc chia tay, ở tại nhà Bảo Nhi đã nửa tháng, khi đi có điểm luyến tiếc, dù sao nơi này cũng là gia đình đầu tiên của hắn ở thế giới này. Triệu Tử Văn đứng trước cửa nhà cỏ thầm cảm thán một chút, rồi đi theo Bảo Nhi và Lý Thiên Chính tới Hạ phủ.
Ba người đi trên đường tới Hạ phủ, bước đi không ai nói chuyện, cho đến khi tới cửa Hạ phủ, lúc muốn nói gì, đột nhiên Lý Bảo Nhi ôm chặt lấy Triệu Tử Văn:
- Triệu đại ca, bất kể thế nào, muội sẽ chờ huynh !
Nói xong câu này liền hôn nhẹ lên môi Triệu Tử Văn rồi bật khóc, xoay người chạy đi.
Triệu Tử Văn cùng Lý Thiên Chính đều bị hành động này của Bảo Nhi dọa đến ngây người. Nhớ tới ánh mắt tràn ngập nhu tình của nàng với mình, Triệu Tử Văn có ngốc cũng hiểu tình ý của Bảo Nhi, nhưng trong lòng hắn bị "cô" kia tổn thương rất sâu, hiện tại hắn không nghĩ tới việc đón nhận tình cảm này, chỉ bất đắc dĩ thở dài.
Lý Thiên Chính không biết khi nào mà muội muội lại như vậy, trong lòng cũng kinh hãi, nhưng hiểu được tính khí của muội muội, đã yêu thì sẽ không thay đổi, trong lòng không khỏi ảm đạm, lắc đầu.
- Lý huynh, ta vào thôi !
Lý Thiên Chính cảm kích cầm hai tay Triệu Tử Văn:
- Nếu sang năm ta thi đỗ, chắc chắn sẽ báo đáp đại ân đại đức của Triệu huynh.
Triệu Tử Văn cũng không để ý tới việc này, bóng dáng dần dần đi xa của Bảo Nhi khiến hắn không muốn nói gì cả, chỉ phất tay với Lý Thiên Chính, rồi bước nhanh tới cửa Hạ phủ.
Lý Thiên Chính nhìn Triệu Tử Văn dần đi khuất, thở dài một hơi rồi cũng xoay người rời đi.
Không nghĩ tới cửa Hạ phủ thật to lớn như vậy, từ rất xa có thể thấy một tòa nhà cao lớn, tường dày đến ba thước vây quanh tòa nhà, hai bên cửa có hai con kỳ lân, khí vũ hiên ngang, ngoài cổng còn có hai hán tử khôi ngô, mày rậm mắt to đứng gác cổng. Quả nhiên không hổ là tướng quân phủ, thật là khí phái.
- Ngươi từ đâu tới
Hộ viện nhìn Triệu Tử Văn hỏi lớn.
- Hai vị đại ca, ta thay Lý Thiên Chính tới làm thư đồng
Triệu Tử Văn đáp.
- Ngươi đứng đây chờ một chút, ta đi bẩm báo phu nhân.
Hộ viện nói xong liền đi vào trong phủ.
Một lát sau, hộ viện đi ra, nói với Triệu Tử Văn:
- Ngươi đi theo ta
Đi vào trong viện, thấy phía trước là hoa viên, bài trí thật mỹ lệ, đình đài lầu các, cầu nhỏ, suối trong, tòa nhà cổ kính khiến Triệu Tử Văn cảm thấy thật vui vẻ, thoải mái.
Đi qua một chiếc cầu đá, hộ viện đưa Triệu Tử Văn tới một tiểu lầu bên trong nội đường, vừa đi vào đã nhìn thấy một vị phu nhân đang ngồi ở đó. Vị này chính là phu nhân mà vừa rồi hộ viện có nói? Cẩn thận đánh giá, đại khái khoảng 40 tuổi, nàng mặc một chiếc áo dài màu hồng bạch, khuôn mặt trái xoan, cái mũi nhỏ nhắn, chỉ đáng tiếc làn da hơi vàng, mắt cũng có vài nếp nhăn, vị này thời trẻ hẳn là một đại mỹ nữ, đáng tiếc….Triệu Tử Văn thầm thở dài.
- Tiểu tử, ngươi nghĩ gì, phu nhân vừa hỏi ngươi…
Hộ viện hung hăng gõ đầu Triệu Tử Văn.
- Ngươi…
Triệu Tử Văn vốn định phát tác, nhưng nghĩ lại, đây là địa bàn của người khác, chỉ có thể mềm mỏng, liền im lặng không nói thêm gì.
Triệu Tử Văn chậm rãi nói:
- Vừa rồi ta suy nghĩ một chút, không nghe thấy phu nhân đang nói gì, xin thứ tội, không biết phu nhân có thể lặp lại lần nữa..
Phu nhân hơi nhíu mày nói:
- Vừa rồi ta hỏi ngươi, tên là gì, bao nhiêu tuổi, tại sao lại thay Lý Thiên Chính làm thư đồng.
Triệu Tử Văn nói:
- Tiểu nhân tên là Triệu Tử Văn, năm nay hai mươi. Sang năm Lý huynh phải vào kinh dự thi, vì hắn có ân cứu mạng với tiểu nhân nên tiểu nhân hay hắn đảm đương nhiệm vụ thư đồng.
- Tuy rằng chỉ là một tiểu thư đồng, nhưng không phải ai cũng có thể làm, phải có thực học, ta sẽ cho ngươi ba đề thi.
Sau đó phu nhân nhìn về phía hồ sen phía trước, trong lòng thoáng động:
- Vậy, lấy hoa sen làm một bài thơ đi.
Hoa sen? Triệu Tử Văn nhìn hồ sen, bỗng nhìn thấy một thiếu nữ đang đứng trên một con thuyền nhỏ, nhẹ nhàng, thanh thoát, làn mi tú lệ, ánh mắt như thu thủy, thân thể yểu điệu, mái tóc đen mượt mà. Nàng mặc một bộ quần áo màu tím, như hoa sen mới nở, duyên dáng, yêu kiều đứng trong hồ sen, tiếng ca vang vang động lòng người, khi thì khỏa nước, lúc lại vuốt ve hoa sen, nụ cười như muốn mang hồn Triệu Tử Văn đi, phải chăng nàng là tiên tử hoa sen?? Triệu Tử Văn linh cảm vừa hiện, trầm ngâm nói:
- Hà diệp la quần nhất sắc tài,
Phù dung xuất thủy lưỡng biên khai.
Loạn nhập trì trung khán bất kiến,
Văn ca thủy giác hữu nhân lai (1)
Phu nhân vừa nghe, lại nhìn về phía tiên tử hoa sen, hóa ra đang nói nàng, mừng rỡ nói:
- Không ngờ ngươi có thể tả hình và cảnh kì diệu như vậy, tài học như vậy, đi thi Trạng Nguyên cũng có thể, ngươi thật sự chịu thiệt làm một gã thư đồng?
Triệu Tử Văn sau khi nghe được, lắc đầu nói:
- Tiểu nhân không có hứng thú đối với công danh, cũng chưa muốn rời khỏi nơi này.
Phu nhân vui vẻ nói:
- Tốt lắm, từ hôm nay ngươi chính là người của Hạ phủ, tuy nhiên khế ước chỉ là nửa năm, sau nửa năm ngươi tự do. Trong nửa năm, ngươi có thể ra vào Hạ phủ bất cứ lúc nào, tuy nhiên mỗi ngày phải dạy thiếu gia đọc sách, dạy cho thật tốt.
Nửa năm? Phu nhân này tại sao lại ký khế ước nửa năm? Cũng tốt, đến lúc đó mình có thể tự do, tuy rằng nô tài mới không thể ra ngoài phủ một mình, nhưng không nghĩ tới ta lại được tự do ra vào, phu nhân này sao lại đối xử với ta tốt như vậy, chẳng lẽ bởi vì ta trẻ tuổi?
- Quản gia, đem khế ước đến
Hạ phu nhân cũng không quản tâm tư của Triệu Tử Văn, quay qua gọi
Chẳng bao lâu sau một lão quản gia xấu xí mang khế ước tới
- Không có vấn đề gì, ngươi hãy điểm chỉ vào
Hạ phu nhân chỉ vào khế ước, nói với Triệu Tử Văn.
Triệu Tử Văn cẩn thận đọc qua khế ước một lần, vừa chuẩn bị điểm chỉ đột nhiên lại nghĩ tới cái gì đó, liền hướng Hạ phu nhân hỏi:
- Phu nhân, ta có một thỉnh cầu
- Lớn mật, tên nô tài ngươi, thực không biết tốt xấu, có thể đi vào Hạ phủ là vinh quang cỡ nào, ngươi còn không biết liêm sỉ muốn đưa ra yêu cầu….
Quản gia mắng.
- Phu nhân không nói chuyện, ngươi lại to mồm cái gì, chẳng lẽ ngươi còn lớn hơn phu nhân?
Triệu Tử Văn phản bác một câu. Nếu không phải tên quản gia này nói hắn là nô tài, hắn cũng sẽ không phản ứng với hắn.
- Phu nhân ….
Quản gia bị dọa không biết phải làm sao…
Triệu Tử Văn thầm thở dài, xem ra chế độ cấp bậc của Kinh quốc quả thực rất nghiêm trọng, một chuyện nhỏ mà lại dọa quản gia hoảng sợ như vậy.
Phu nhân trừng mắt nhìn Triệu Tử Văn một cái, rồi nói với quản gia:
- Ta biết quản gia không có lòng vô lễ, không cần kinh hoảng.
Lại hỏi Triệu Tử Văn:
- Nếu thỉnh cầu của ngươi không quá mức, ngươi cứ nói, nếu thỉnh cầu vô lý, ta sẽ không đáp ứng.
Triệu Tử Văn cười ha hả nói:
- Cũng không có gì, chỉ hy vọng nếu sau này tiểu nhân có sai phạm gì đó, bất luận kẻ nào cũng không được đánh vào mặt tiểu nhân là được
Phu nhân buồn cười nói:
- Ngươi, tên nô tài này lại yêu quý dung mạo mình như vậy, được, ta đáp ứng.
Lại là nô tài, Triệu Tử Văn trầm mặt, dù sao cũng phải ở đây nửa năm, hơn nữa còn có nhiệm vụ trong người, trở mặt cùng phu nhân cũng không phải là chuyện tốt, hắn thở dài.
Triệu Tử Văn cắn răng điểm chỉ vào khế ước. Xem ra, lúc này chính thức hắn đã tiến nhập vào hang sói, hắn nhìn dấu tay của mình, thở dài.
- Hiện tại ngươi đã là người của Hạ phủ, phải tuân theo luật lệ của Hạ phủ, lương của ngươi là mỗi tháng năm lạng bạc, mặc dù ngươi có thể tự do ra vào Hạ phủ, nhưng vẫn là hạ nhân, cho đến khi ngươi rời khỏi Hạ phủ, vì vậy ta sẽ cấp cho ngươi một cái tên.
Hạ phu nhân nghĩ nghĩ rồi nói:
- Gọi ngươi là Hạ Văn đi
Rồi nàng nói với quản gia:
- Quản gia, nói Hạ Bình dẫn hắn đi dạo một vòng trong phủ, rồi đi gặp thiếu gia. Nói xong liền quay người rời đi.
Triệu Tử Văn cũng không nói, xem như cam chịu, dù sao bản thân cũng là gián điệp, phu nhân an bài phải chấp nhận, hy vọng trong nửa năm có thể hoàn thành nhiệm vụ.
- Vâng, phu nhân
Quản gia cũng đi ra theo, nội đường chỉ còn lại một mình Triệu Tử Văn.
- Trà phu nhân uống đã lạnh ngắt, Hạ Bình sao chưa đến nhỉ?
Triệu Tử Văn có chút không kiên nhẫn nói.
Đúng lúc này, một thiếu nữ lanh lợi đi tới. Tiểu nha đầu này không bị chuột rút chứ? Triệu Tử Văn tò mò nhìn.
- Ngươi chính là thư đồng mới Hạ Văn? Ta là Hạ Bình, ta đưa ngươi tới gặp thiếu gia, rồi sẽ đưa ngươi đi thăm quan Hạ phủ.
Thiếu nữ nói
Tiểu nha đầu này cũng là thư đồng? Xinh đẹp như vậy? Lông mi cong vút, mày phượng, mắt to, miệng anh đào nhỏ nhắn, má phấn, mặc một chiếc váy màu đỏ. Tuy rằng còn nhỏ, nhưng dáng người không tồi, mông tròn trĩnh, bộ ngực dậy thì không nhỏ, rất có triển vọng …..Triệu Tử Văn tinh tế thưởng thức.
- Tên nô tài này, sao lại nhìn ta như vậy?
Hạ Bình cúi mặt, chỉ Triệu Tử Văn mắng. Nguồn truyện: TruyệnFULL.vn
Thật là chết tiệt, ngay cả người này cũng mắng hắn là nô tài. Trong lòng hắn cảm thấy khó chịu tới cực điểm, lạnh lùng nói:
- Nếu ta là nô tài, ngươi cũng là nô tài
- Ngươi…
Hạ Bình đương nhiên hiểu ý tứ của hắn, cả hai cùng là thư đồng, nếu mắng hắn là nô tài, cũng tương đương tự mắng mình là nô tài. Nàng tức giận đến khuôn mặt ửng đỏ, nói không ra lời.
Hừ, nếu không phải Tần Quán giao nhiệm vụ cho ta, ta xem các ngươi làm sao kiêu ngạo như vậy? Đem lệnh bài dọa cho ngươi chết, lão tử nhịn nhục mấy tháng, chờ hoàn thành nhiệm vụ, ta sẽ thu thập mấy kẻ gọi ta là nô tài này từng đứa một, Triệu Tử Văn hừ nhẹ.
- Hạ Văn, ngươi lẩm bẩm gì đó, còn không mau theo ta gặp thiếu gia.
Hạ Bình đi tới cửa quay lại hô lên với Triệu Tử Văn, trong lòng nghĩ thầm, đừng cho là ta dễ quên như vậy, chờ tiểu thư đến, xem ta làm sao sửa trị ngươi.
- Ta biết rồi
Triệu Tử Văn chậm rãi đi tới, theo sau Hạ Bình.
Cô nàng này dường như có chút điên điên, tính tình trẻ con. Triệu Tử Văn nhìn nàng thầm nghĩ, nhất thời quên không thu lại ánh mắt.
- Ngươi, cẩu nô tài này?
Tiếng kêu to khiến Triệu Tử Văn cùng Hạ Bình giật nảy mình.
Chỉ thấy một nữ tử từ xa đi tới, khi tới gần, khuôn mặt diễm lệ vô song xuất hiện, Triệu Tử Văn cả kinh nói
- Hoa sen tiên tử !!
Chỉ thấy hoa sen tiên tử hung hăng trừng mắt nhìn hắn, đôi mắt như muốn phun lửa. Triệu Tử Văn ngượng ngùng cười, trong lòng nói thầm, ta chọc tới tiên tử?
- Tiểu thư, sao người lại tới đây
Hạ Bình đang đi phía trước đột nhiên chạy tới kéo tay tiên tử nũng nịu.
Tiểu thư? Nàng chính là nữ bạo long trong truyền thuyết? Đại tiểu thư Hạ Vũ Tình? Vậy hoa sen tiên tử vừa rồi đâu? Ảo giác? Mời vừa rồi nhìn thấy tiên tử khẳng định là ảo giác !!! Triệu Tử Văn tự an ủi.
Đại tiểu thư bỗng nhiên mắng:
- Vừa rồi ngươi nhìn cái gì?
Triệu Tử Văn theo bản năng nói:
- Ta không nhìn gì cả
Triệu Tử Văn chỉ một cái gia đinh ở phía xa, cũng may, ở đó quả có một gia đinh. Triệu Tử Văn toát mồ hôi lạnh, âm thầm kêu may mắn.
Đại tiểu thư thì thầm với Hạ Bình vài câu. Nhìn Hạ Bình từ xấu hổ chuyển sang giận dữ, Triệu Tử Văn biết sự tình không ổn, giả ngu nói:
- A, hôm nay thời tiết thật tốt, ta nghĩ là nên đi tham quan một vòng Hạ phủ, không làm phiền nhị vị.
Nói xong liền chuẩn bị xoay người chạy trốn.
Hạ Bình nhìn bầu trời đầy mây, nhìn Triệu Tử Văn hô lớn:
- Đứng lại, tên phóng đãng !
Sau đó bước tới trước mặt Triệu Tử Văn giơ tay giáng cho Triệu Tử Văn một cái tát.
Từ nhỏ theo quân ngũ huấn luyện cũng không phải là ngồi không, Triệu Tử Văn tay mắt lanh lẹ, trong nháy mắt đã nắm chặt tay Hạ Bình, cười ha hả nói:
- Chẳng lẽ ngươi không biết phu nhân đã đáp ứng ta, bất luận kẻ nào cũng không được đánh vào mặt ta?
Hạ Bình đột nhiên nhớ lại điểm này, bất đắc dĩ thu tay lại, không nghĩ là Đại tiểu thư lại vụng trộm chạy tới phía sau Triệu Tử Văn, giống như đã biết phu nhân đáp ứng thỉnh cầu của hắn, cười lạnh, tung một cước đá vào mông hắn. Bùm một tiếng, Triệu Tử Văn rơi vào ao sen.
- Ha ha, xem ngươi còn dám chọc ta hay không
Hạ Bình nhìn Triệu Tử Văn rơi vào ao sen lớn tiếng cười.
- Hạ Bình, chúng ta đi, đừng so đo cùng tên nô tài này
Hạ Vũ Tình khuôn mặt lạnh băng, nói.
- Ngươi dám đá Đại Nội Mật Thám !!!
Triệu Tử Văn từ trong ao bò lên, lập tức lấy lệnh bài ra, nhưng lại không thấy Hạ Vũ Tình cùng Hạ Bình, hắn hung hăng xì một tiếng khinh miệt:
- Coi như các ngươi chạy nhanh
Nhưng ngẫm lại lời Tần Quán dặn dò trước khi đi, không thể tùy ý xuất ra lệnh bài, hắn lại vội nhét lệnh bài vào trong ngực.
- Thực không nên xúc động như vậy, thiếu chút nữa thì hỏng việc
Triệu Tử Văn nhìn quần áo ướt đẫm trên người, có chút hối hận nói:
- Lúc trước tại sao không nói chỗ nào cũng không được đánh?
Không có Hạ Bình dẫn đường, Triệu Tử Văn căn bản không biết phương hướng, chỉ đi lung tung, Hạ phủ nơi nơi đều là hoa cỏ, kỳ sơn, quái thạch, ao cũng có vài cái, đi mãi không hết.
- Mẹ kiếp, thật là lớn
Triệu Tử Văn hung hăng nhổ một ngụm nước miếng.
- Đứng lại
Vừa phun nước bọt, không nghĩ tới một bà chạy tới:
- Tùy ý phun bọt, phạt năm văn !!
Không thể nào, nơi này cũng có người trực? Triệu Tử Văn cả kinh nói:
- Bác gái, ta không phun nước bọt, đây là nước ao, bác xem quần áo ta thì biết.
Bà bác không khách khí nói:
- Chỉ cần phun nước sẽ bị phạt tiền, ta không phải bác ngươi, kêu bác cũng vô dụng, lấy tiền ra.
Triệu Tử Văn không có biện pháp, chỉ có cách giao tiền. Hắn không lấy tiền của Bảo Nhi, Bảo Nhi đưa hắn, hắn cũng không chịu nhận, chỉ còn mấy văn tiền Lý Thiên Chính đưa cho, đành phải lấy ra đưa cho bác gái. Tuy nhiên, hiện tại đây không phải việc trọng yếu, muốn do thám tình huống Hạ phủ, phải tìm hiểu thật tốt phòng thủ cũng như tập kích.
Triệu Tử Văn đi dạo đông, tây, nhưng thế nào cũng không thấy tiểu nha hoàn xinh đẹp kia, chỉ gặp vài gia đinh lỗ mãng. Triệu Tử Văn cũng không muốn lãng phí cơ hội, nhất định phải tìm mỹ nữ hỏi đường…
Rốt cục tìm được rồi, Triệu Tử Văn phát hiện một tiểu nha hoàn mi thanh mục tú phía trước, hắn xông lên hỏi:
- Tỷ tỷ, ta là thư đồng mới, tên là Hạ Văn, ta muốn tới thư đường nhưng bị lạc, mong tỷ tỷ có thể dẫn đường.
Tiểu nha hoàn xinh đẹp đột nhiên thấy Triệu Tử Văn lao ra liền hoảng sợ, nhưng chậm rãi trấn tĩnh, thấy quần áo Triệu Tử Văn ướt đẫm, khuôn mặt có chút ửng đỏ. Cái này cũng khó trách, Triệu Tử Văn từ trên xuống dưới đều ướt, quần áo dán vào cơ ngực rắn chắc, hơn nữa bề ngoài tuấn lãng, lại hay lộ ra nụ cười xấu xa, bộ dạng lưu manh, có sức hút rất mạnh đối với tiểu nữ sinh.
- Ngươi đi theo ta
Tiểu nha hoàn mắc cỡ đỏ mặt, nhẹ nhàng nói.
Triệu Tử Văn lắc đầu nói:
- Không vội, vì ta vừa tới Hạ phủ, còn lạ lẫm đối với Hạ phủ, hy vọng tỷ tỷ có thể nói cho ta biết một chút tình huống ở Hạ phủ.
- Không bằng tới kia ngồi tán gẫu một chút
Triệu Tử Văn chỉ vào một cái đình nhỏ phía sau hoa viên, bất kể nàng có đồng ý hay không, lôi kéo nàng đi tới.
Tiểu nha hoàn bị Triệu Tử Văn chạm vào cơ thể, kéo vào đình, sau đó hắn hỏi tiểu nha hoàn về tình huống Hạ phủ.
Qua một vài vấn đề, hắn phát hiện một việc thực nghiêm trọng. Vừa rồi Hạ phu nhân bắt hắn ký chính là khế ước bán thân nửa năm, hắn có chút mơ hồ, hạ nhân bình thường đều ký khế ước chung thân, hiện tại hắn đã rõ vì cái gì: Nửa năm sau, Hạ tướng quân sẽ về nhà mừng năm mới. Mỗi lần Hạ tướng quân về, nếu Hạ Văn Đăng học tập không tiến bộ sẽ đuổi Thư đồng khỏi phủ, cũng không biết Hạ tướng quân này đánh nhiều hay ít, nghe nói có thể đánh đến tàn phế, khó trách không ai dám tới Hạ phủ làm thư đồng, việc này cũng không khác gì so với liều mạng.
Triệu Tử Văn nghĩ tới sự lo lắng của Bảo Nhi, hóa ra là như vậy. Hạ Văn Đăng căn bản không thích đọc sách, mình lại phải dạy hắn đọc sách, đó là nằm mơ. Xem ra chính mình nửa năm sau có thể bị đánh đuổi khỏi Hạ phủ, tuy nhiên mình có lệnh bài kia, vạn bất đắc dĩ lấy ra dùng, sợ gì chứ !!
Tiểu nha hoàn miêu tả sơ qua tình hình Hạ phủ cho Triệu Tử Văn một lần, sau đó đỏ mặt chạy ra, còn hắn thì đi tới hướng thư đường.
Chú thích:
1. Thái Liên Khúc Kỳ 2 – Khúc hát người hái sen kỳ 2, tác giả Lý Bạch
Lá sen quần lụa một màu tươi
Hoa nở hai bên ghé mặt cười
Trong ao thấp thoáng nhìn không rõ
Tiếng hát vừa nghe biết có người.
Dịch nghĩa
Lá sen và quần lụa cùng một màu,
Hoa sen nghiêng về gương mặt, hai bên cùng nở.
Trong ao lẫn lộn nhìn không thấy,
Nghe tiếng hát mới nhận ra là có người.