Trên Tô Đê, tiếng đàn ca sáo nhị, du thuyền qua lại, suốt đêm không dứt. Từ sau khi Đại Kinh đánh bại Hung Nô ba năm trước đây, Hàng Châu càng trở nên hưng thịnh. Tô Đê ở Tây hồ là chốn phồn hoa, nơi nơi đèn lồng đủ màu sắc treo cao, đình đài lầu các, dòng người tấp nập, hấp dẫn vô số tài tử và du khách đến du lãm.
Chỉ thấy trên Tô Đê có ba vị công tử văn nhã thong dong thả bước. Bọn họ đều mặc bạch sam thanh tịnh, trong tay cầm một cây quạt nhỏ, thỉnh thoảng lại phẩy lên, thần sắc tiêu sái phong lưu không nói nên lời.
Một vị công tử trong đó đột nhiên lên tiếng:
- Tử Văn, ngươi nói đêm mai chúng ta đi du ngoạn ở đâu?
Nghe thấy hai chữ Tử Văn lập tức khiến người ta nhận ra được, bọn họ chính là ba người trong số Giang Nam Tứ Đại Sài Lang. Người vừa nói chuyện chính là Phương Thiên Vũ, hiện giờ hắn đã là Huyện lệnh của Tiền Đường rồi, tiếp nhận vị trí của Dư Thế Phong.
Ba người này tối nay vừa đến tụ tập ở Quần Phương Các, vừa nghe mấy khúc hát, đối câu đối, khoái hoạt không nói nên lời. Chủ yếu chính là, Quần Phương Các này là do Lương Mộ Phỉ, kiều thê của Triệu Tử Văn mở lại, toàn bộ chi tiêu đều miễn phí cả.
Trong vòng ba năm này, Lương Mộ Phỉ đã huy động một lượng tài chính để mở lại Quần Phương Các. Có điều Lương Mộ Phỉ cũng không tiếp tục xuất đầu lộ diện, làm hồ mị tử như lúc trước mà chỉ là bà chủ đứng phía sau. Phần nửa thời gian là giúp chồng dạy con. Dù sao Lương Mộ Phỉ cũng cực kỳ thương yêu tiểu bảo bảo mới ra đời không lâu, hơn nữa, lại càng thương yêu tướng công của nàng hơn.
Sinh ý của Quần Phương Các vì mối quan hệ với Triệu Tử Văn cho nên phát triển lớn hơn trước kia rất nhiều. Tiền bạc ào ào tuôn đến, cũng không thể tưởng tượng được. Sau khi Triệu Tử Văn đánh bại Hung Nô, dân chúng Đại Kinh đều tôn kính hắn như thần. Biết Quần Phương Các là do Triệu phủ mở ra, các công tử có tiền đều hàng ngày lao tới.
Hạ Văn Đăng bên cạnh nghe thấy câu hỏi vừa rồi thì liếc mắt khinh thường:
- Ta nói này Thiên Vũ huynh, ngươi cho là ai cũng rảnh rỗi vô sự để làm như ngươi sao? Ngày mai ta còn phải luyện binh nữa.
Hiện giờ Hạ Văn Đăng là một vị tướng lĩnh trong đội quân thủ thành của Hàng Châu. Cho dù là không phải đánh trận nhưng vẫn phải thường xuyên thao luyện binh lính. Trong khi Phương Thiên Vũ này thì lại là một tên Huyện lệnh rất thái bình, mỗi ngày rảnh rỗi đến nhàm chán. Ai bảo đương kim tiểu Hoàng đế Hạng Long Phi cần chính yêu dân, Đại Kinh phồn vinh hưng thịnh cơ chứ. Tên Mã bàn tử, Tuần phủ Hàng Châu đã bị tiểu Hoàng đế cách chức, hồi hương làm ruộng. Hàng Châu trở thành một cõi thiên đường. Làm quan văn ở Hàng Châu là thoải mái nhất, chẳng có việc gì để làm cả.
Nghĩ đến ngày mai, thần sắc Triệu Tử Văn lộ ra một vẻ tiêu điều, thản nhiên đáp:
- Ngày mai ta cũng có chuyện.
Phương Thiên Vũ vừa nghe xong, cười lớn nói:
- Tử Văn, ngươi không phải là lại đi đến rừng hoa đào đấy chứ? Thật không biết làm sao mà hàng năm ngươi cứ tới đó làm gì. Đến cả mấy vị phu nhân cũng không mang đi. Hay là mai ta đi cùng ngươi?
- Ta thấy ngươi nên về nhà với vợ ngươi đi.
Triệu Tử Văn tức giận nói. Trong mắt hắn lại hiện lên một vẻ u sầu, trong lòng thầm nghĩ: "Có lẽ ngày mai sẽ lại không vui nữa rồi".
Phương Thiên Vũ biến sắc. Tuy rằng hắn không cưới khuê nữ Vương Như Hoa của cự phú hàng đầu đất Hàng Châu, nhưng người hắn cưới được cũng chẳng hiền lành gì. Hiện giờ hắn đúng là bị vợ quản nghiêm.
"Khụ khụ" Phương Thiên Vũ ho nhẹ hai tiếng rồi nói:
- Ừ, ngày mai ta cũng có công sự phải làm. Thế chúng ta rảnh rỗi lại tụ họp sau.
- Mấy ngày nữa là đến ngày giỗ của Hạng huynh rồi. Ba huynh đệ chúng ta cùng đi tế bái một chút đi.
Hạ Văn Đăng đột nhiên nghĩ ra, nghiêm túc nói.
Bởi vì Hạng Tử Hiên ở kinh thành cô đơn, cho nên tro cốt của hắn đã được Triệu Tử Văn di dời đến bên Tây hồ ở Hàng Châu. Phương Thiên Vũ thần sắc chợt buồn bã. Lúc trước Giang Nam Tứ Đại Sài Lang khoái hoạt và không kiềm chế đến thế nào chứ. Đáng tiếc là Hạng Tử Hiên lại một bước đi không về. Hàng năm ba người đều đi bái tế Hạng Tử Hiên. Trước một phần tiểu Vương gia, bốn người nâng ly một phen. Năm nay vẫn như thế, ngày này đã trở thành ngày quan trọng nhất đối với ba người hàng năm.
Phương Thiên Vũ gật đầu nói:
- Đến lúc đó chúng ta mang theo mỹ tửu, lại cùng Hạng huynh đối ẩm ba trăm chén.
Từng là tình huynh đệ, vẫn trước sau như một. Cho dù Hạng Tử Hiên là một Vương gia bị tước chức, nhưng hiện giờ ba người ở Hàng Châu đang sống những ngày tháng yên ổn. Đó là điều làm cho Triệu Tử Văn rất vui mừng. Muội muội của Hạng Tử Hiên là Hạ Bình đã mang thai, chẳng mấy sẽ trở thành một người mẹ, sống cuộc sống thật hạnh phúc và khoái hoạt. Triệu Tử Văn nghĩ đến những điều này, tin tưởng rằng Hạng huynh trên trời có linh thiêng sẽ cảm thấy rất cao hứng.
Ước định thời gian đi bái tế Hạng Tử Hiên xong, ba người đều tự rời đi. Triệu Tử Văn chậm rãi đi trên Tô Đê. Lúc này, chỉ thấy ngay nơi lắm hoa đăng nhất đột nhiên xuất hiện hai thân ảnh tuyệt vời.
- Lão gia!
Một vị nữ tử trong đó, cao hứng gọi rồi vội vàng bước vào trong lòng Triệu Tử Văn.
Cảm nhận được thân thể mềm mại lạnh như băng của nàng, Triệu Tử Văn đau lòng ôm chặt lấy, giọng điệu có chút trách cứ:
- An Ninh, không phải đã nói cho nàng rồi sao? Buổi tối lạnh, làm sao lại còn ra ngoài?
- Người ta nhớ chàng mà.
Hạng An Ninh gắt gỏng, gương mặt tuyệt mỹ hồng lên nhàn nhạt, vô cùng kiều mỵ.
Triệu Tử Văn ủ bàn tay nhỏ bé lạnh như băng của nàng trong ngực mình. Tuy rằng giờ đã là đầu xuân, nhưng tiểu nha đầu vì một mũi tên của La Thanh Yên lúc trước, thiếu chút nữa thì một người hai mạng. Một mũi tên thiếu chút nữa lấy mất mạng nàng làm cho thân thể nàng vẫn vô cùng suy yếu, trong mùa xuân cũng vẫn phải mặc áo bông thật dày như mùa đông.
Nhìn bộ dáng An Ninh dịu dàng nhu nhược, Triệu Tử Văn đau lòng ôm chặt nàng vào ngực, dường như rất sợ nàng bị cảm lạnh, khẽ nói:
- An Ninh, về sau không được gọi ta là lão gia nữa, phải gọi là tướng công, biết chưa?
Hạng An Ninh đỏ hồng khuôn mặt, nũng nịu nói:
- Tướng công, chúng ta trở về đi.
Chú ý tới nhân ảnh phía sau An Ninh, Triệu Tử Văn dở khóc dở cười, lại hờn dỗi nói:
- Uyển Nhu, lại cũng đi gây chuyện với An Ninh nữa sao?
Khuôn mặt quyến rũ thành thục của Tô Uyển Nhu hơi cười cười. Nhưng cái bụng hơi nhô lên của nàng lại đập vào mắt người ta. Ánh mắt nàng thỉnh thoảng lại liếc về phía bụng. Đối với một tiểu thư đã ba mươi tuổi mang thai như nàng, hạnh phúc như thế càng khiến nàng vô cùng quý trọng. Thần sắc nàng lộ ra một vẻ đẹp mẫu tính, kiêu ngạo và hạnh phúc. Nàng khẽ nói:
- Còn không phải là An Ninh muốn đi tìm chàng sao? Thiếp sợ muội ấy đi một mình gặp nguy hiểm cho nên mới đi cùng với muội ấy.
- Tiểu nha đầu.
Triệu Tử Văn véo nhẹ cái mũi của Hạng An Ninh, bực mình nói:
- Về sau không được như thế nữa.
Hạng An Ninh gật gật, vô cùng thân thiết rúc vào trong lòng Triệu Tử Văn. Bộ dạng hai người thân mật khăng khít khiến Tô Uyển Nhu tuyệt đối không hâm mộ cũng không hề ghen tị. Kể cả mấy vị tiểu thư khác cũng thế. Bởi vì các nàng cũng biết, An Ninh chịu khổ, các nàng còn lâu mới bì kịp. Các nàng còn thương yêu tiểu muội tử làm người ta đau lòng này không hết nữa là.
- Chúng ta về nhà thôi.
Triệu Tử Văn vòng tay ôm eo Tô Uyển Nhu, đi về phía Triệu phủ ở Hàng Châu.
Tô Uyển Nhu sau khi tới Hàng Châu liền giúp đỡ Bảo Nhi xử lý tiệm giày Tử Vũ Hiên. Dưới sự trợ giúp của nữ Gia Cát, tiệm giày Tử Vũ Hiên đã mở liên tục mấy cái chi nhánh, sinh ý đã sớm trải rộng khắp Đại Kinh. Điều duy nhất khiến cho Tô Uyển Nhu sốt ruột và lo lắng chính là nàng vẫn mãi không mang thai. Cho đến hai tháng trước, mới mang bầu. Tin vui đến đột ngột làm cho nàng vừa khóc lại vừa cười, thiếu chút nữa đã ngất xỉu.
Ở tiệm giày đồng thời còn có Hạ Bình và Dư Tư Lăng đến xử lý. Hạ gia Đại tiểu thư và Lý tài nữ thì giúp Lương Mộ Phỉ quản lý Quần Phương Các. Toàn bộ các vị phu nhân của Triệu phủ đều tự có việc của mình. Cuộc sống trôi qua vô cùng phong phú. Triệu Tử Văn thì coi như là ông chủ lớn nhất của các nàng.
Trong bóng đêm, Triệu Tử Văn nằm trên giường, nghĩ đến ngày mai muốn đi rừng hoa đào.
- Tướng công,
Hạng An Ninh đang nằm bên hắn dịu dàng nói:
- Ngày mai chàng còn muốn đi rừng hoa đào ư?
Hàng năm Triệu Tử Văn đều có một ngày đi tới rừng hoa đào ở phía sau Tây hồ, ở đó cả ngày. Các vị phu nhân Triệu phủ cũng biết. Tuy rằng không rõ vì cái gì mà tướng công của mình hàng năm đều tới đó, nhưng các nàng tin tưởng, tướng công đi đương nhiên là có lý do của hắn.
Triệu Tử Văn ôm chặt An Ninh, trong thời tiết lạnh lẽo, thân hình đơn bạc của An Ninh có đắp chăn thật dày cũng không ấm lên được, cho nên hàng đêm Triệu Tử Văn đều ôm chặt nàng ngủ. Các vị kiều thê khác chỉ có thể ân ái một lúc rồi thôi.
- Ừ,
Triệu Tử Văn gật đầu đáp.
- Sáng mai tướng công không thể ở cùng nàng được. Nàng chịu khó phơi nắng đi, biết không?
"Oa oa", vừa lúc Hạng An Ninh định mở miệng nói chuyện thì đột nhiên trong chăn có một cái đầu nhỏ mập mạp chui ra, kêu lên hai tiếng kháng nghị. Đây cũng là tiểu nhi tử mới hai tuổi của Triệu Tử Văn và Hạng An Ninh.
Hạng An Ninh vô cùng thân thiết ôm láy tiểu bảo bảo, cùng chui vào trong lòng tướng công mà cảm thấy ngọt ngào, dịu dàng nói:
- Tướng công, thiếp biết ngày mai chàng phải đi chờ người. Nhưng mà chàng phải đi nhanh về nhanh nhé.
Triệu Tử Văn hôn lên khuôn mặt bụ bẫm của tiểu nhi tử, lại ôm thân thể mềm mại như không xương của An Ninh, cười nói:
- Cái tên xú tiểu tử này, mỗi ngày đều ôm ngươi làm hỏng cả chuyện tốt của cha!
- Tướng công. Nguồn: http://truyenfull.vn
Hạng An Ninh xấu hổ, toàn thân nóng rực lên, má ửng đỏ gắt gỏng.
Triệu Tử Văn cười ha hả rồi ôn nhu nói:
- Ngủ đi.
Trong ánh mắt Hạng An Ninh như ngân ngấn nước. Lúc trước một mũi tên của La Thanh Yên đã làm nàng có cơ hội được sống lại. Hơn nữa, hiện giờ có thể nằm trong lòng Triệu Tử Văn, lại có tiểu bảo bảo đáng yêu. Niềm hạnh phúc này khiến nàng thường xuyên lén lau nước mắt.
- Vâng.
Hạng An Ninh mỉm cười đáp. Rồi một tay ôm chặt eo hổ của tướng công, một tay ôm chặt nhi tử bảo bối, ngọt ngào tiến vào giấc mộng đẹp.