Mục lục
Siêu Cấp Thư Đồng
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Một lúc lâu sau tiếng khen ngợi trầm trồ mới dần lắng xuống. Tần Quán mới không nhanh không chậm, nói:
- Sư phụ, đố đèn tiếp theo, mời người tới mở đi.
Tô Đông Pha gật đầu, kéo một tờ giấy trên cái hoa đăng ở đỉnh đầu xuống, cất tiếng đọc to:
- "Hàm dương đạo thượng nhàn trì trục, chánh thị ky vân nhập lạc niên - - đả nhất nhân danh"
(Trên đường Hàm Dương rảnh rỗi rượt đuổi, đúng là đám mây kỳ quặc đi vào lạc niên – là một tên người). Mời các vị đoán một tiếng, đố đèn này chính là do tôn nữ của ta, Tô Uyển Nhu làm.
Tô Tiểu Muội? Triệu Tử Văn lại nao nao, theo bản năng, sự chú ý cũng tập trung hơn đến chữ viết thanh tú trên tờ giấy đố đèn. Còn tưởng là đố đèn của Tô Thái sư, không ngờ là của chính nàng làm ra.
Tô đại nhân nói xong câu đó, không kìm nổi thở dài một tiếng. Mọi người cũng không lạ lùng gì, Tô Uyển Nhu này chính là Tô Tiểu Muội, cũng là cháu gái duy nhất của Tô Thái sư. Đáng tiếc là nàng hình thức "quái dị", đến nay vẫn chưa gả được cho ai. Nhưng nàng thực sự là đầy bụng kinh luân, tài trí hơn người. Quả thật là rất đáng tiếc hận cho nàng.
Đây chính là cái đố đèn cuối cùng, các tài tử cũng không tiếp tục dông dài được nữa, nhất định phải tranh giành để đoán cho ra đố đèn này, đều cúi đầu trầm tư ngẫm nghĩ.
Dưới một gốc cây cổ thụ xa xa, có một nữ tử cao gầy đứng đó, hơn nữa, là cao gầy đến mức kỳ cục, một cặp đùi thẳng tắp và thon dài, khiến người ta trông thấy mà run sợ và kinh hãi. Trên mặt nàng vẫn còn sắc ửng hồng, trốn tránh sau cây cổ thụ, vụng trộm nhìn lại cái đố đèn cuối cùng. Có lẽ bởi vì nàng muốn biết rốt cuộc là ai có thể đoán ra được cái đố đèn này.
Sau thời gian uống cạn một chung trà, các tài tử đều toát mồ hôi lạnh, nhưng vẫn chưa đoán được ra. Ngày càng có nhiều tài tử tự biết mình biết người nhìn về phía Triệu Tử Văn, lại thấy hắn cứ nhìn vẩn vơ xung quanh, cũng không biết rốt cuộc là hắn có đoán ra được hay không.
- Người xấu, ngươi có đoán được ra không?
Đại tiểu thư không kìm nổi kéo tay áo hắn, hỏi.
Triệu Tử Văn cười hì hì nói:
- Đại tiểu thư, nàng đừng có nói lung tung nhé. Ta ức hiếp nàng lúc nào mà sao cứ gọi ta là người xấu mãi thế?
Hạ Vũ Tình xấu hổ dậm chân bực mình nói:
- Chàng còn không ức hiếp ta nữa ư? Chàng ngày nào cũng ....... Bạn đang đọc truyện tại TruyệnFULL.vn - http://truyenfull.vn
Hạ Vũ Tình xấu hổ không nói được nên lời. Người xấu này thường xuyên chiếm tiện nghi của nàng khi ở thư viện, còn nói là không xấu nữa. Có mà là người xấu nhất thì có.
- Triệu tiểu ca, có đoán được không?
Tô Đông Pha nhìn Triệu tướng quân, cười thân mật, hỏi.
Làm sao mà lão này chẳng chịu buông tha cho mình thế nhỉ. Triệu Tử Văn có chút bất đắc dĩ, nói:
- Tô đại nhân, chẳng phải vừa rồi nói là đoán đúng đố đèn thì có thưởng sao? Vừa rồi ta vừa đoán ra được đố đèn mà sao chẳng thấy bóng dáng tiền thưởng đâu vậy? Hay là cứ trao tặng vật hoặc tiền thưởng gì đi đã rồi hãy đoán sau.
Một câu này làm cho cả Tô Đông Pha và Tần Quán đều dở khóc dở cười. Triệu tướng quân này đúng là cái kẻ thấy tiền là mắt sáng lên. Tần Quán cười cười, lấy ra một bộ tranh chữ, đưa cho Triệu Tử Văn, nói:
- Đây là bức họa do chính lão phu vẽ, tặng cho ngươi đi.
Một bức họa thì đáng giá được mấy đồng bạc? Trong lòng Triệu Tử Văn thầm căm giận. Hắn biết là nói ra câu này thì Tần lão đầu không tìm hắn liều mạng mới lạ, cho nên đành tươi cười nói:
- Tạ ơn Tần đại nhân!
Triệu Tử Văn tiếp nhận bức họa, quay qua đưa luôn cho Hạ Bình, bảo:
- Hạ Bình, ngày mai đưa ra chợ bán xem đáng giá bao nhiêu tiền.
Đại tiểu thư và Hạ Bình là hai người đầu tiên phì ra cười, bịt cái miệng nhỏ nhắn lại mà cười khúc khích, lại đều cho là Triệu Tử Văn chỉ thấy bạc là sáng mắt lên, gắt gỏng:
- Chỉ biết tác quái là giỏi!
Một câu này lại càng làm cho các tài tử đang đứng đấy phải há hốc mồm, nhìn đến mắt trợn ngược lên. Đây là ai thế này? Đến cả tranh chữ của đương kim Hàn Lâm Học sĩ Tần đại nhân mà cũng dám đem đi bán, còn nói là xem xem đáng giá mấy đồng nữa. Trời đất ạ, chết mất. Các tài tử đều thầm điên cuồng hò hét, kêu gào.
Tần Quán khóc không ra tiếng nhìn bức họa trong tay Hạ Bình đầy tiếc nuối. Vốn là dùng làm tặng vật cho các học sinh trong thư viện trân trọng, không ngờ là lại bị Triệu tướng quân này nói mang ra chợ bán. Tranh ơi là tranh, trong lòng lão thầm kêu gào, nhưng không dám hiện ra sắc mặt, chỉ đành trơ mắt ra đó mà đắm đuối nhìn bức họa.
Triệu Tử Văn thấy thần sắc Tần Quán có vẻ mất tự nhiên thì cười phá lên, bảo:
- Đùa tí thôi mà, Tần đại nhân đừng có cho là thật.
Tần Quán nghe xong thì toát mồ hôi, mới tạm bình ổn nỗi oán giận trong lòng. Tranh chữ của lão sao có thể đem tiền tài ra mà đánh giá được. Lão gượng cười nói lảng sang chuyện khác:
- Triệu tiểu ca, hay là ngươi mau nói ra đáp án của đố đèn này đi.
- Thật sự là không có ai đoán ra được sao?
Triệu Tử Văn nhìn quét qua tất cả mọi người. Hắn cũng không phải là người đặc biệt thích chơi trội. Nếu như có người đoán ra thì hắn cũng không cần phí tâm tư làm gì.
Tài tử trong thư viện đều lắc đầu nhìn Triệu Tử Văn, ý tứ là chưa ai đoán ra được, chờ ngươi đến đoán đi.
- Ta muốn nghĩ một lát đã.
Triệu Tử Văn lại nói ra một câu làm cho người ta dở khóc dở cười. Còn tưởng rằng thư đồng này đã đoán ra rồi, không ngờ là hắn còn muốn ngẫm nghĩ nữa.
Một lát sau, Triệu Tử Văn đã rõ ràng đen trắng, mắt sáng ngời, cười hì hì nói:
- Đoán được rồi.
- Huynh đài mau nói đi.
Mấy tài tử trong thư viện đều không nén nổi sốt ruột, giục giã.
Nữ tử nấp sau cây cổ thụ, thân thể mềm mại khẽ run lên, mắt đẹp duyên dáng nhìn vào thư đồng không có danh tiếng gì này, khẽ nói:
- Hắn thực sự chỉ là một thư đồng thôi sao? Vì sao mà văn tài cũng như học thức đều xuất chúng đến vậy chứ?
Một lúc lâu sau Triệu Tử Văn mới trầm ngâm nói:
- Đông phong dạ phóng hoa thiên thụ,
Cánh xuy lạc, tinh như vũ.
Bảo mã điêu xa hương mãn lộ.
Phụng tiêu thanh động,
Ngọc hồ quang chuyển,
Nhất dạ ngư long vũ.
Nga nhi tuyết liễu hoàng kim lũ,
Tiếu ngữ doanh doanh ám hương khứ.
Chúng lý tầm tha thiên bách độ,
Mạch nhiên hồi thủ,
Na nhân khước tại,
Đăng hoả lan san xứ.
(Đây là bài Thanh Ngọc Án - tả cảnh hội hoa đăng tết nguyên tiêu. Nửa đầu tả cảnh. Những đèn treo được ví như ngàn cây hoa nở, bay lên trời rồi rụng xuống như sao, những đèn hình cá rồng bay múa. Nửa sau tả người. Mũ hình con ngài (náo nga nhi), tuyết liễu là những thứ trang sức của phụ nữ thường mang trong tiết nguyên tiêu.
Đêm xuân gió thổi ngàn hoa nở,
Rụng như mưa, sao rực rỡ.
Ngựa quý, hương đưa, xe trạm trổ.
Phụng tiêu uyển chuyển,
Ánh trăng lay động,
Suốt đêm rồng cá rộn.
Ngài tằm, liễu tuyết, tơ vàng rủ,
Phảng phất hương bay, cười nói rộ.
Giữa đám tìm người trăm ngàn độ,
bỗng quay đầu lại,
Người ngay trước mắt,
dưới lửa tàn đứng đó.)
Nghe một bài thơ Nguyên tiêu say lòng người thế này, mọi người đều chìm đắm trong ý cảnh tuyệt đẹp của khúc từ, khó kiềm chế nổi nỗi say sưa.
" Giữa đám tìm người trăm ngàn độ, bỗng quay đầu lại, Người ngay trước mắt, dưới lửa tàn đứng đó", một câu này quả thực là làm cho khúc từ thêm hoàn chỉnh, như vẽ rồng thêm mắt, ý vị sâu xa, làm cho người ta say đắm, mơ màng. Mọi người đều lẩm nhẩm ngâm lại, đắm chìm trong đó.
Tô Đông Pha nghe tới câu cuối cùng thì mồm miệng đều há hốc, ngơ ngác nhìn Triệu Tử Văn. Quả thực lão trông thư đồng này giống quái vật!
- Phụ thân, Triệu đại ca đã đoán ra được rồi.
Lý tài nữ lay lay tay áo của Lý Cách Phi, cao hứng vui vẻ nói.
Lý Cách Phi hạ giọng cười nói:
- Đúng vậy. Hai cái đố đèn này đều là đáp án ám chỉ trong từ ngữ. Thật sự là vô cùng tuyệt diệu. Xem ra ở văn đàn Đại Kinh hiện nay, không ai có thể sánh được với hắn đâu.
Nghe thấy phụ thân vốn rất ít khi khích lệ người khác mà cũng phải khen ngợi Triệu đại ca, Lý tài nữ quả thực rất cao hứng đến nỗi cười ra thành tiếng, đôi mắt đẹp lưu chuyển như thu thủy, khuôn mặt cười rạng rỡ như ánh bình minh, bộ dạng thẹn thùng vô cùng yểu điệu.
Mọi người đột nhiên nghĩ ra, một khúc từ này hình như là không có quan hệ gì đến câu đố đèn cả. Bất quá nếu hắn đã đọc lên thì đương nhiên là phải có ý tứ rồi. Bọn họ lại ngâm lại, rồi trầm ngâm ngẫm nghĩ.
"Người ngay trước mắt, dưới lửa tàn đứng đó!" Cho dù là người có ngu dốt hơn đi nữa, niệm đi niệm lại đến mấy lần thì dần dần cũng ý thức được là câu này đầy thâm ý. Bọn họ vội vàng ngẩng đầu nhìn quét qua bốn phía xung quanh, khi thấy hai vị Tô - Tần đại nhân đang đứng dưới hoa đăng sặc sỡ nhiều màu, bọn họ bắt đầu líu cả lưỡi lại, trong lòng vô cùng ngạc nhiên với biểu hiện thần kỳ của thư đồng này.
Ánh mắt mọi người nhất tề nhìn chăm chắm vào Tần Quán, khiến lão không khỏi đỏ mặt lên, khẽ đưa tay huých Tô Đông Pha, hỏi:
- Sư phụ, đây thật sự là câu đố đèn của Uyển Nhu ra sao? Sao lại đưa tên đệ tử ra?
Tô Thái sư vuốt chòm râu dài, cười ha hả, nói:
- Đích thực là câu đố đèn của Uyển Như làm. Còn vì sao phải dùng tên của ngươi thì ta cũng không sao biết được.
- Trình huynh, vì sao mà đáp án lại chính là tên của Tần đại nhân, có thể giải thích giúp tại hạ một chút được không?
Trong đám người, có một vị công tử dò hỏi tài tử bên cạnh.
Người được gọi là Trình huynh kia gật đầu cười nói:
- "Trên đường Hàm Dương nhàn nhã rượt đuổi" ý chỉ cảnh chàng trai trẻ Ngũ Lăng chơi đùa trên đường lớn ở kinh sư. Thực tế câu thơ chỉ ra chữ "Tần du". Câu thứ hai là "Đúng là đám mây kỳ quặc đi vào lạc niên", trong đó chữ "cơ vân nhập lạc niên" là ám chỉ "thiếu niên", câu dưới là khéo léo vận dụng một chữ CHÍNH, chỉ thiếu niên có nghĩa là THIẾU, cho nên đáp án là Tần Thiếu Du!
(Người biên: Chỗ này người dịch sao, người biên để y xì. Không hiểu mà, hehe. Ai hiểu thỉ chỉ giáo với ạ.)
Trải qua một phen giải thích rõ ràng của Trình công tử, những tài tử còn chưa hiểu được đều bừng tỉnh đại ngộ, trong lòng vô cùng khâm phục Tô Uyển Nhu, cháu gái của Tô Thái sư quả thực tài trí hơn người. Nhưng có điều tên thư đồng kia lấy từ ám chỉ đáp án lại càng tuyệt diệu hơn.
- Hạ Văn, huynh thật là lợi hại.
Hạ Bình quên mất teo phiền não vừa rồi, cười hì hì nói với Triệu Tử Văn.
Khuôn mặt xinh xắn của Đại tiểu thư thì hồng lên, trong lòng thầm mắng: "Cái tên xấu xa này có lúc nào là lúc không lợi hại đâu."
Lúc này đêm tối, gió nhiều, trời đầy sao chi chít, Triệu Tử Văn bắt đầu có cảm giác ủ rũ, ngáp một cái rồi nói:
- Tần đại nhân, Tô đại nhân, đố đèn giải được hết rồi, hội đố đèn này có phải là dừng được rồi không?
- Đúng rồi, cũng nên kết thúc rồi.
Tần Quán có vẻ cao hứng chưa được thỏa mãn, nói.
Tô Đông Pha gật đầu, đột nhiên lại lấy ra một bức tranh nói với Triệu Tử Văn:
- Đây là một câu đố đèn có tặng vật, chính là bức họa do chính Uyển Như vẽ.
Tranh của Tô Tiểu Muội vẽ à? Triệu Tử Văn nghe rồi ngẩn ra, tiếp nhận bức tranh trong tay Tô Thái sư, cười nói:
- Ta nhất định sẽ thưởng thức cẩn thận.
Thằng ranh này, rõ là trọng sắc khinh bạn. Tần đại nhân và hắn đã quen nhau một thời gian rất lâu, không ngờ là Triệu tướng quân này không xem tranh của lão ra gì cả, đến lúc cầm tranh của Tô Uyển Nhu vẽ thì lại xem như trân bảo. Quả thật là rất đáng giận! Tần Quán càng nghĩ mà càng căm giận hắn.
Hạ Vũ Tình và Hạ Bình thì đều ghen đến nỗi hạ giọng gắt gỏng:
- Đồ phóng đãng!
Ánh mắt Tô Đông Pha chẳng biết tại sao cũng có chút tối sầm lại, nói với Triệu Tử Văn:
- Đây chính là tâm huyết của Tiểu Muội nhà ta, ngươi cần phải gìn giữ cho cẩn thận.
Triệu Tử Văn thì chẳng thấy có gì khác lạ cả, chỉ gật đầu cười nói:
- Nhất định rồi. Nhất định rồi.
Nữ tử phía sau cây cổ thụ nghe thấy đoạn đối thoại giữa một già một trẻ thì hai má nóng bừng như lửa đốt, thẹn thùng giậm mạnh chân, xoay người ngượng ngùng bước đi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK