Lý Thanh Chiếu lắc lắc tay Triệu Tử Văn hỏi.
- Cái này….
Triệu Tử Văn cũng không muốn phá hư sự thuần khiết thiện lương của Lý tài nữ, vội vàng cười nói:
- Cái này có ý là….thưởng thức
- Lý tỷ tỷ, đừng nghe Hạ Văn nói bừa
Hạ Bình cúi đầu, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng, hạ giọng nói:
- Hạ Văn, người xấu này, sao có thể có ý tốt được.
Triệu Tử Văn ba hoa một hồi, ở Hạ phủ cái gì cũng nói, Hạ Bình tự nhiên hiểu ý tứ trong đó, Hạ Văn Đăng cũng bị tên thư đồng này dạy hư, dường như tên thư đồng này vốn không biết cái gì là lễ pháp, nàng bất đắc dĩ lắc đầu, chỉ hy vọng sang năm hắn lên kinh đi thi cùng thiếu gia có thể thu liễm một chút.
Cách đó không xa, Đại tiểu thư cũng đỏ mặt thẹn thùng, không khỏi nghĩ đến đêm đó dưới vách núi, lại trần truồng ôm tên thư đồng này, Đại tiểu thư vội cúi đầu, miệng khẽ lẩm bẩm, đôi mắt đẹp động tình duyên dáng chớp chớp.
Dư Tư Lăng là người duy nhất từng phát sinh quan hệ với Triệu Tử Văn, thấy Triệu Tử Văn nói lời khó nghe, lại nghĩ tới khoái cảm điên cuồng đêm đó, toàn thân nàng ngứa ngáy, nóng rực, khó chịu không tả xiết, hai má đỏ bừng, không dám ngẩng mặt lên.
- Hạ Văn, ngươi dám tiếp không ?
Trương Nhữ Chu thấy tên thư đồng này đùa giỡn vui vẻ với giai nhân, không thèm để mình vào mắt, hắn tức tối, nhìn tTriệu Tử Văn đầy khiêu khích.
Triệu Tử Văn bất đắc dĩ ôm quyền nói:
- Nếu Trương công tử muốn đối, vậy ta đành liều mình bồi tiếp.
Lý tài nữ cũng đoán được phần nào cái từ kia không phải là từ tử tế, khuôn mặt nàng đỏ rực, hai má hây hây như hoa đào, kiều diễm, e lệ. Chợt thấy đại ca tiếp nhận khiêu chiến, đôi mắt đẹp lóe lên, nàng thích nhất chứng kiến đại ca thi triển tài học trước mặt mọi người, nàng thực mong ngóng, muốn xem Triệu Tử Văn làm sao đánh bại Trương Nhữ Chu !
Mã Trí Viễn thấy gian kế thành công, hắn âm hiểm cười, nhìn Triệu Tử Văn và Trương Nhữ Chu, Trương Nhữ Chu là tay đối số một của kinh đô, đối phó một tên thư đồng nhỏ này hẳn không thành vấn đề.
Trương Nhữ Chu khinh thường tiến tới hai bước, ngâm nga:
- Thủy lãnh sái, nhất điểm thủy, nhị điểm thủy, tam điểm thủy
(Dịch: Sương lạnh chảy, một giọt sương, hai giọt sương, ba giọt sương)
Các tài tử tiểu thư đều gật đầu tán thưởng sự sáng tạo và nhanh nhẹn của Trương Nhữ Chu, chỉ trong vòng hai bước đã nghĩ ra một câu đối hay như vậy, thủy là sương, sương rơi một giọt, sương rơi hai giọt, sương rơi ba giọt, quả thực là một câu đối khó, bọn họ lúc này thầm lo lắng, không biết tên thư đồng kia làm sao đối.
Triệu Tử Văn khẽ đảo mắt, đáp:
- Đinh hương hoa, bách tự đầu, thiên tự đầu, vạn tự đầu
(Dịch: Hương hoa thơm, trăm hoa thơm, ngàn hoa thơm, vạn hoa thơm)
- Đối hay !!!
Các tài tử đồng loạt trầm trồ, nghe vế dưới không khỏi tỉnh cả người, kích động vỗ tay trầm trồ khen ngợi ! Câu đối lấy ba chữ hương hoa thơm làm đầu, không chỉ đối vô cùng chuẩn xác lại cực kỳ xảo diệu, thật sự rất tuyệt ! Bọn họ kìm không nổi lớn tiếng hoan hô khiến Hạ Văn được dịp phổng mũi !!
- Đa tạ ! Đa tạ !
Triệu Tử Văn ôm quyền nhìn Trương Nhữ Chu.
Lâm Mộng Phỉ mỉm cười nói:
- Hạ Văn, ngươi học lễ pháp lúc nào vậy ?
Triệu Tử Văn ngó sáng, giả bộ ngáp nói:
- Nhanh vào bờ thôi, ta muốn đi ngủ
Triệu Tử Văn quả thực lúc này cũng cảm thấy có chút mệt.
Lâm Mộng Phỉ khẽ gắt, hôm nay ban đầu nàng vốn chiếm thế thượng phong, nhưng giờ lại bị tên này đùa giỡn đến không biết phải làm gì, tên Triệu tướng quân chết tiệt, Hạ Văn chết tiệt, không hiểu ngươi là một tên lãnh huyết tướng quân hay là một tên thư đồng cợt nhả.
- Lái đò, cập bờ
Lâm Mộng Phỉ hô lên một tiếng rồi liếc sang, lại hừ một tiếng với Triệu Tử Văn sau đó quay ngoắt đi, không thèm để ý tới hắn.
Người chèo thuyền nghe lệnh, thong thả đưa chèo, chậm rãi đi về phía bờ Tây Hồ.
Các tiểu thư lúc này khuôn mặt đều ửng đỏ, hôm nay bọn họ đại khái hiểu được phần nào về thư đồng này, hắn phóng đãng không biết kiềm chế nhưng tài văn chương thật phi phàm !
Lý tài nữ lúc này đỏ mặt không dám ngẩng đầu, Hạ Bình thì đứng gần Triệu Tử Văn cấu, căm giận nói:
- Lần sau tiếp tục nói lời khinh bạc, ta sẽ không cho ngươi lên giường. Bạn đang đọc truyện tại TruyệnFULL.vn - www.TruyệnFULL.vn
- A !!!
Hạ Bình cảm thấy câu nói của mình có chút thất thố, xấu hổ đỏ mặt cúi đầu.
Trương Nhữ Chu nhìn Triệu Tử Văn đùa giỡn, hoàn toàn không xem mình là gì, trong con giận dữ lại thêm Mã Trí Viễn thêm mắm thêm muối, hắn nói:
- Trương huynh, mau ra đối, ép chết hắn
Trương Nhữ Chu cố kiềm chế lửa giận trong lòng, hắn phất tay áo, nhìn ngọn núi phía tay, mở miệng ngâm:
- Du Tây sơn nã y sam lạc tây sơn tích thiện y sam
(Dịch: Đi tây sơn mua quần áo, đưa quần áo tới tây sơn tích thiện (làm từ thiện))
Tất cả lại một lần nữa chờ Triệu Tử Văn trả lời, nhưng họ chờ nửa ngày, tên thư đồng này vẫn thờ ơ nhìn ngăm mặt nước Tây Hồ, Lý tài nữ cũng biết câu thơ đối ngẫu này khó đối, lo lắng nói:
- Đại ca, đối không được ?
- Trương công tử, đối ngẫu mãi cũng thế, chi bằng chúng ta thưởng thức tây hồ, uống chén rượu nhạt, thế nào ?
Triệu Tử Văn nhìn Lý tài nữ rồi quay lại cười nói với Trương Nhữ Chu
- Hừ, không đối được thì không đối được, chỉ tìm cách lấy cớ !
Mã Trí Viễn không kìm nổi, khinh miệt nhìn Triệu Tử Văn.
Triệu Tử Văn cười ha hả nói:
- Mã công tử hóa ra không phải câm điếc !!!
- Ngươi !
Mã Trí Viễn thiếu chút nữa đã lao tới, nhưng hắn lại kiêng kị Triệu tướng quân đứng phía sau tên thư đồng, chỉ lạnh giọng hừ nhẹ:
- Có bản lĩnh thì đối câu đối này đi, chỉ giỏi võ mồm !
Trương Nhữ Chu vô cùng tin tưởng vế trên của mình, tên thư đồng này hẳn không thể nghĩ ra, hắn khinh thường liếc nhìn Triệu Tử Văn.
Triệu Tử Văn cũng không phản ứng, đi tới trước mặt Lâm Mộng Phỉ, giơ tay lấy chiếc bình rượu bằng sắt (Thiết hồ), hắn giả bộ nâng cao thiết hồ, uống từng ngụm rượu, phong tình tiêu sai, chỉ chiếc thiết hồ cười:
- Du Tây Hồ để tích hồ, tích hồ điệu Tây Hồ tích hồ tích hồ !!!
(Dịch: Đi tây hồ để lấy thiết hồ, uống thiết hồ tại Tây Hồ uống rượu thiết hồ)
Tiếng kêu gào cuồng nhiệt lại vang lên, Lý tài nữ không kìm nổi, thân hình mềm mại khẽ run rẩy, mọi người như bừng tỉnh đại ngộ, nhìn tên thư đồng đang ngăm Tây Hồ, thưởng thức rượu ngon trong thiết hồ, mặc dù động tác của hắn không rõ ràng, Lý tài nữ và Hạ Bình nhìn bộ dáng nâng bình uống rượu, tiêu sái lại tự nhiên, chỉ chiếc thiết hồ ngâm nga đầy phong lưu ý nhị mà ngây ngốc.