Hạng An Ninh quật cường cắn răng, thấy đôi tay đang muốn đỡ vào bên hông nàng, khuôn mặt xinh đẹp của nàng lập tức lạnh như băng, nổi giận nói.
Công tử quý phái lập tức đỏ mặt, nhìn Hạng An Ninh đang lóe lên ánh mắt cười nhạo, thầm cười lạnh nghĩ: "Để xem ngươi đứng yên được tới khi nào!"
Trước cửa Hàn Lâm Thư Viện tài tử như nước chảy, nhưng lại không ai dám đến vây xem, khẳng định đều biết An Ninh quận chúa này lợi hại. Đến vây xem cười nhạo, còn không bằng bảo vệ mạng nhỏ quan trọng hơn. Họ chỉ liếc mắt một cái rồi nhanh chóng rời đi.
- An Ninh, làm sao thế?
Không thể nào, cứu binh tới nhanh như vậy à? Triệu Tử Văn vốn chuẩn bị rời đi, không muốn giằng co với cô bé này nữa, nhưng nghe thấy giọng nói như oanh vàng cách đó không xa, không kìm nổi ngoái lại nhìn.
- Này... ....
Triệu Tử Văn trợn mắt há hốc mồm nhìn vị tiểu thư đang duyên dáng đi tới. Từ khi hắn tới thế giới này, đây là lần đầu tiên hắn nhìn thấy nữ tử mà tỏ vẻ kinh ngạc như thế. Hắn ngạc nhiên không biết dùng từ gì để hình dung vị tiểu thư này…
- Tiểu Muội, ta ... chân đau quá.
Nhìn thấy nữ tử đang đi tới, Hạng An Ninh cố nhịn nửa ngày, rốt cục nước mắt cuồn cuộn rơi xuống như hoa lê gặp mưa, khổ sở nói.
Tiểu Muội, đây mà cũng gọi là nhỏ à? Triệu Tử Văn nghẹn họng nhìn trân trối. Cũng không thể trách hắn, ai nghe thấy gọi như vậy cũng đều phải kinh ngạc.
Dáng người cô nàng này quả thực có thể dùng hoàn mỹ đến hình dung. Hai chân thon dài thẳng tắp tôn lên cho dáng người dong dỏng cao, bộ ngực căng đầy không biết có phải có gì phụ trợ hay không. Càng khiến người ta giật mình là cô nàng này còn cao hơn Triệu Tử Văn một chút. Cặp đùi ngọc dài thật sự khiến người ta nhìn lưu luyến không muốn quay đi…
- Hừ!
Tiểu Muội trước hết chú ý tới ánh mắt như sói của Triệu Tử Văn, lập tức tức giận đỏ mặt, hừ nhẹ một tiếng.
- Khụ khụ... ...
Triệu Tử Văn đang đánh giá xem cô bé này cao chừng nào, cặp đùi ngọc thon dài luôn hấp dẫn ánh mắt của hắn. Nghe thấy cô bé hừ một tiếng, hắn hơi đỏ mặt ho nhẹ hai tiếng, bật cười ha hả nói:
- Ai nha, hôm nay phong cảnh đẹp quá.
- Hừ!
Tiểu Muội quan tâm tới thương thế của An Ninh, đâu còn để ý tới tiểu thư đồng vô sỉ kia nữa, sau khi hừ nhẹ một tiếng thì cẩn thận xem xét thương thế của An Ninh quận chúa
- Sao nữ tử này lại cao một cách kỳ dị như vậy?
- Đúng thế, rất cao. Một đôi chân rất to, dài, nếu không thật đúng là một mỹ nữ hiếm có…
Hai công tử kinh thành hạ giọng nói với nhau.
Đại Kinh không đề xướng gót sen ba tấc, có lẽ sẽ không thích nữ tử chân to. Tiểu Muội này chân dài như vậy, cao hơn nam tử bình thường một cái đầu, theo thẩm mỹ quan của người cổ đại thì đương nhiên là họ sẽ không thích.
- Các ngươi nói chuyện cẩn thận một chút, nàng chính là cháu gái của Tô Thái sư Tô đại nhân!
Một học sinh của Hàn Lâm Viện nghe được bọn họ nói chuyện liền nhíu mày nhắc nhở bọn họ.
- Tô ... Tô Thái sư?
Hai vị công tử lập tức hoảng sợ sắc mặt trắng nhợt, rất sợ có người nghe thấy lời nói vừa rồi mang đi cáo trạng, vội vàng xám mặt chạy trốn.
- Cháu gái của Tô Đông Pha, Tô Tiểu Muội!
Tai Triệu Tử Văn rất thính, tự nhiên có thể nghe được bọn họ nói chuyện. Khi ý thức được ba chữ "Tô Tiểu Muội", mắt hắn chợt trợn to hẳn lên. Theo truyền thuyết, Tô Tiểu Muội là muội muội của Tô Đông Pha, nghe nói là vợ của Tần Quán.
Tuy nhiên căn cứ lịch sử điều tra, chính thê (vợ cả) của Tần Quán tên là Từ Văn Anh, có thể thấy được Tô Tiểu Muội chính là kết quả hư cấu của dân gian. Tuy nhiên ở thế giới này, Tô Tiểu Muội lại biến thành cháu gái của Tô Đông Pha, hơi quá mức ly kỳ... ......
Hạng An Ninh chỉ vào Triệu Tử Văn đang ngẩn người, nghiến răng nghiến lợi nói:
- Tiểu Muội, chính là hắn ức hiếp ta!
- Là ngươi à?
Tô Tiểu Muội ngẩng khuôn mặt xinh đẹp, nhìn thư đồng hạ lưu vừa rồi, trách mắng:
- Vì sao ngươi lại đả thương An Ninh?
Hôm nay Tô Tiểu Muội mặc một chiếc váy dài màu trắng, băng cơ ngọc cốt, hấp dẫn sự chú ý của người ta nhất chính là đôi môi gợi cảm của nàng, lại thêm cặp đùi thon dài, thật sự chẳng khác gì siêu mẫu ở thế giới trước kia của Triệu Tử Văn, trông thành thục như một cây đào mật.
Nếu nàng sinh ra ở thời đại của hắn, khẳng định sẽ là một đại mỹ nữ, tuy nhiên ở thời cổ đại này lại không được thưởng thức, trong lòng Triệu Tử Văn không khỏi âm thầm tiếc hận.
- Lưu huynh, chúng ta có cần phái người tới bẩm báo Hoài Vương gia không?
Công tử yếu đuối cười giả dối, nói nhỏ vào tai công tử quý phái.
- Hừ hừ... ..
Lưu huynh hừ nhẹ hai tiếng:
- Hoài Vương luôn luôn bao che cho người nhà, chúng ta không cần làm điều thừa, về sau thư đồng này sẽ biết tay.
- Chúng ta đi!
Lưu công tử cười âm hiểm với Triệu Tử Văn, sau đó dẫn hai vị công tử kia bỏ đi.
Triệu Tử Văn không chú ý tới việc ba vị công tử kia rời đi mà cười ha hả nói với Tô Tiểu Muội:
- Hóa ra ngươi là khuê nữ nhà Tô lão huynh… Đây đều là hiểu lầm.
Hạng An Ninh dựa vào thân thể mềm mại của Tô Tiểu Muội, đôi mắt đẹp như muốn phun lửa, nắm chặt tay lại nói:
- Hiểu lầm cái gì? Chính là ngươi cầm đá ném bị thương người ta!
An Ninh quận chúa nghiến răng nghiến lợi, tay nắm chặt lại, hậm hực như thể muốn lao lên đánh nhau một trận với Triệu Tử Văn. Tô Tiểu Muội cũng hiểu tính cách của quả ớt nhỏ này, thong dong bình tĩnh nói:
- Ngươi biết ông nội của ta?
Triệu Tử Văn gật đầu cười nói:
- Tự nhiên là biết. Tô đại nhân từng uống rượu với ta.
Đương nhiên hắn không muốn nói ra thân phận của mình, Tô Đông Pha thích uống rượu, uống rượu với hắn thành quen cũng là hợp lý.
Tô Tiểu Muội âm thầm lắc đầu thở dài:
- Ông nội sao lại uống rượu với một tiểu thư đồng chứ? Ai…
Triệu Tử Văn không cho là đúng thản nhiên nói:
- Đối tửu đương ca, cần gì phải hỏi người uống cùng là ai? Ngươi sao có thể so sánh với trí tuệ của Tô đại nhân …
- Ta vốn chỉ là một tiểu nữ tử, nói tới trí tuệ làm gì?
Tô Tiểu Muội hăng hái tranh luận với thư đồng này, phản bác lại ngay.
Tiểu nữ tử, thế này còn nhỏ sao? Triệu Tử Văn liếc mắt một cái lên bộ ngực cao ngất của nàng, nghiền ngẫm cười nói:
- Không nhỏ…
Tô Tiểu Muội thấy ánh mắt của hắn, tức giận khiến khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ lên, đôi môi khêu gợi hơi run lên nhè nhẹ, trách mắng:
- Ngươi… kẻ phóng đãng…
Hạng An Ninh cầm lấy tay Tô Tiểu Muội nói:
- Tiểu Muội, đừng nói với hắn vô nghĩa. Để phụ vương ta và Tô đại nhân hung hăng giáo huấn hắn!
Triệu Tử Văn chưa từng sợ ai, bĩu môi, hoàn toàn không thèm để ý tới uy hiếp của quả ớt nhỏ. Tuy nhiên Tô Tiểu Muội này tâm trí thành thục, dáng người cũng đầy đặn xinh đẹp, giơ tay nhấc chân đều có một chút khí vị thành thục quyến rũ, thật sự là một khiêu chiến đối với định lực của Triệu Tử Văn.
- Ngươi chính là thư đồng Hạ Văn của Hạ phủ đã lên triều hôm trước?
Tô Tiểu Muội thấy thư đồng này không kiềm chế như vậy, ngay cả Vương gia còn không sợ, đảo đôi mắt đẹp, dò hỏi.
Triệu Tử Văn không nhìn quả ớt nhỏ kia mà nhìn Tô Tiểu Muội cười nói:
- Đúng là tại hạ, tuy nhiên Tiểu Muội là nhũ danh của Tô tiểu thư sao?
Quả ớt nhỏ dựa vào Tô tiểu thư, hai tay chống nạnh, giận dỗi nói:
- Liên quan gì tới ngươi? Định ức hiếp Tô tỷ tỷ ta à?
Hóa ra là hắn, Tô tiểu thư gật gật đầu không đáp lời mà cẩn thận đánh giá thư đồng này. Nàng cũng đã sớm được nghe về thư đồng này. Trước đây ba ngày, thư đồng này không chỉ lên triều mà còn tranh luận kịch liệt với An Vương cầm đầu phái phản chiến. Càng làm cho người ta ngạc nhiên chính là, mấy vị Hoàng tử và hai vị Vương gia mời hắn tới phủ, hắn không hề tới phủ của ai cả mà lại đi tới thăm hỏi Lễ bộ Thượng thư Lý Cách Phi, thiếu chút nữa làm cho các Hoàng tử và Vương gia tức giận ói máu…
Tô Tiểu Muội mặt hoa da phấn, thành thục đầy đặn, có lẽ khoảng chừng hai mươi ba tuổi. Mái tóc của nàng buộc theo kiểu của nữ tử chưa kết hôn. Cao như nàng có thể coi là ngoại tộc ở thời cổ đại này. Nhìn Tô Tiểu Muội nhoẻn miệng cười thản nhiên, Triệu Tử Văn cảm nhận được nàng là một nữ tử kiên cường tự tin.
- Tô tỷ tỷ, đỡ ta về phủ. Ta muốn phụ vương phái người giáo huấn hắn tử tế.
Hạng An Ninh cắn răng, dậm chân nói.
Tô Tiểu Muội gật gật đầu nói:
- Nếu hắn thừa nhận đả thương muội, vậy để Hoài Vương gia đến chủ trì công đạo cho muội.
Hoài Vương? Hóa ra là khuê nữ của Hoài Vương, ta còn tưởng rằng là con gái của An Vương chứ. Triệu Tử Văn ngáp một cái nói:
- Ta đi ngủ đây. Khi Hoài Vương gia tới cũng đừng đánh thức ta, bảo ông ấy trực tiếp đến phòng của ta là được.
Tô Tiểu Muội nao nao, dừng lại, quay đầu nhìn thư đồng nói:
- Xem ra ngươi cũng không đơn giản như ta tưởng tượng.
- Ta có thể phức tạp cái gì chứ?
Triệu Tử Văn cười ha hả nói:
- Là Tô tiểu thư nghĩ ta phức tạp thì đúng hơn…
- An Ninh, chúng ta đi tới thư viện đắp ít thuốc vào chân muội đã, chờ có cơ hội thì nói với Hoài Vương gia đi, tuy nhiên ... Có lẽ nói với ông ấy cũng không có tác dụng gì đâu. Bạn đang đọc truyện được lấy tại TruyệnFULL.vn chấm cơm.
Tô tiểu muội đỡ Hạng An Ninh nói.
Hạng An Ninh vẫn cảm thấy bắp chân đau đớn, tuy nhiên cũng đã đỡ hơn trước rất nhiều. Nàng không nghe ra ý tứ trong lời Tô Tiểu Muội, liền hỏi:
- Tiểu Muội, tỷ nói vậy là ý gì? Chẳng lẽ phụ vương của ta còn phải sợ tiểu thư đồng này sao?
- Quên đi, ta phải nói rõ chuyện này. Đầu tiên là An Ninh quận chúa dùng đá ném ta. Ta không biết là nàng ném nên bắt lấy đá ném ngược trở về, cho nên lực đạo quá nặng mới ném trúng nàng. Ta nghĩ đây không phải lỗi của một mình ta.
Nhiều một chuyện không bằng ít một chuyện, Triệu Tử Văn thấy Tô Tiểu Muội này có vẻ thông minh, hiểu tình lý, bởi vậy giải thích lại rõ ràng.
Tô Tiểu Muội ngẩn người, quay sang hỏi Hạng An Ninh:
- An Ninh, đúng thế không?
- Người ta chỉ bực mình vì ngay cả phụ vương gửi thiếp mời mà hắn cũng dám không tới, cho nên tiện tay giáo huấn hắn một chút... ...
Hạng An Ninh càng nói càng nhỏ giọng hơn. Dù sao là quận chúa hoàng thất mà lai nói dối như vậy đúng là không ổn. Quả thật là nàng ra tay trước, mà thư đồng này cũng thật sự không phát hiện ra là nàng ném đá.
Triệu Tử Văn ức hiếp một tiểu cô nương, tự cảm thấy cũng hơi đuối lý, liền lùi một bước nói:
- Thương thế ở bắp chân của An Ninh quận chúa chỉ hai, ba ngày là có thể bình phục. Hay là để ta làm một chiếc quải trượng cho An Ninh quận chúa coi như bồi tội, được không?