Thác Bạt Khuê suất lĩnh mấy trăm dũng sĩ Hung Nô hung hăng tiến tới chất vấn hắn.
Triệu Tử Văn lạnh lùng nhìn Thác Bạt Khuê:
- Việc này ta đương nhiên sẽ chịu trách nhiệm, không cần ngươi phải nhiều lời!
- Ngươi làm cho Phụ vương ta mất đi ái thiếp. Chuyện này sẽ tính thế nào đây?
Thác Bạt Khuê không chịu buông tha, nhân cơ hội gây khó dễ tiếp.
Nghĩ đến những lời nói của tên súc sinh này, hiện giờ thi thể của An Ninh lại bị trộm mất, đôi mắt Triệu Tử Văn lập tức lóe ra sát khí lãnh liệt:
- Cút về Hung Nô của ngươi ngay. Bằng không ngay bây giờ ta sẽ giết chết ngươi!
Nhìn Triệu tướng quân cả người đầy máu tươi, Hổ Đầu Thương dũng mãnh toát ra uy nghiêm bá đạo. Vừa rồi Triệu tướng quân này lại chém giết địch nhân trong chốn trăm người, khiến bọn chúng sợ đến mất mật. Kẻ kiêu dũng đến mức này, Thác Bạt Khuê há có thể uy hiếp được?
Cảm thụ được sát khí lạnh lẽo của hắn, Thác Bạt Vương tử sợ hãi tới mức liên tục lui lại mấy bước liền, thiếu chút nữa ngã lăn ra đất. Y nghiến chặt răng, hận không thể suất lĩnh dũng sĩ chém giết Triệu Tử Văn như hắn vừa làm với kẻ địch.
Dũng sĩ Hung Nô ai nấy đều nghiến răng trèo trẹo, hận không thể bóp nát xương cốt hắn ra. Nhưng bọn họ đã từng chứng kiến sự lợi hại của Triệu Tử Văn ở giáo trường luận võ hồi trước. Hiện giờ hắn lại đang nắm thần binh trong tay, quả thực là vô địch. Dũng sĩ Hung Nô căm giận mà không ai dám làm gì.
Võ công của Triệu tướng quân, hơn nữa cây cự thương đáng sợ này, chỉ sợ là rất dễ dàng chém giết tung hoành trong mấy trăm dũng sĩ. Thác Bạt Vương tử sẽ không làm cái chuyện ngu ngốc này. "Cứ nghĩ mà xem, vừa rồi đám đạo tặc phần lớn là đánh vào các doanh trướng bên mình. Cho nên tổn thất của bên mình so với Ngự Lâm Quân của Đại Kinh thê thảm hơn. Giờ lại khiêu chiến với bọn chúng thì chẳng phải là đi tìm chết sao?"
- Hừ, ta đây sẽ trở về báo cáo lại với Phụ vương tình hình như thế. Các ngươi hãy chờ đợi đại quân Hung Nô của chúng ta xuôi Nam đi.
Thác Bạt Khuê phẫn nộ, lỗ mãng phất ống tay áo, giận dữ rời đi.
Trương Dần nhìn theo, khinh miệt hừ lạnh:
- Mau cút đi!
Tướng sĩ Ngự Lâm Quân đều nắm chặt binh khí, dường như cảm tưởng khuất nhục vừa rồi đã được phát tiết trên đám người Hung Nô man di này rồi.
Thác Bạt Khuê không phải là cái bao cỏ. Việc Triệu tướng quân bảo hộ công chúa bất lợi, đến thi thể cũng không còn, An Vương làm sao có thể bỏ qua cơ hội ném đá xuống giếng tốt thế này được. Cho nên Triệu Tử Văn lần này quay về kinh tuyệt đối sẽ là bất lợi rất lớn. Cho nên cần gì đối đầu với Triệu tướng quân này làm gì, cứ mau chóng quay về Hung Nô mới đúng. Bằng không, lại bị Triệu tướng quân này lưu lại ở Đại Kinh mất. Thác Bạt Khuê trở lại doanh trướng của Hung Nô thì sửa sang thu dọn rồi chuẩn bị tối đó khởi trình vượt Bắc quan.
Trước khi Thác Bạt Khuê đi, vẫn không quên tự tin căn dặn Triệu Tử Văn:
- Chúng ta sẽ gặp lại trên chiến trường. Để xem lúc đó rốt cuộc là ai sống ai chết!
Triệu Tử Văn hừ lạnh một tiếng nói với Thác Bạt Khuê đang trên chiến mã sải bước:
- Lúc gặp lại trên chiến trường là lúc ta lấy thủ cấp của ngươi!
Hai người kiên cường tranh phong, trừng mắt hổ nhìn lẫn nhau. Đây là biểu thi Hung Nô và Đại Kinh sắp khai chiến!
- Triệu tướng quân, chúng ta cũng trở về báo cáo lại với Hoàng thượng đi.
Trương Dần nhìn theo bóng dáng đại quân Hung Nô rời đi, than nhẹ một tiếng rồi bảo. Công chúa bị tên bắn chết, thi thể lại không thấy đâu quả thực là một tội tày trời. Cũng không biết lần này đại quân quay về kinh sẽ là sống hay chết nữa.
Triệu Tử Văn đứng nghiêm nghị. Lúc này hắn căn bản là không có ý niệm trở về trong đầu. Hắn nhìn về phía đồi núi phương xa tối đen như mực, nói:
- Các ngươi về trước đi. Ta đi tìm thi thể của An Ninh công chúa!
Sau một lúc lâu do dự, Trương Dần mới nói:
- Hay là hạ quan cùng đi với tướng quân?
Triệu Tử Văn cũng không quay lại mà đi về phía chiến mã, cao giọng nói:
- Chúng ta tách ra hành động. Ngươi dẫn Ngự Lâm Quân đi tìm phía trước. Ngày mai tập hợp ở Hoàng thành vào buổi sáng. Ta và ngươi cùng thỉnh tội với Hoàng thượng!
- Hạ quan tuân mệnh!
Trương Dần ôm quyền nói, lập tức suất lĩnh Ngự Lâm Quân đi tìm theo một hướng khác.
Triệu Tử Văn biết hy vọng là rất xa vời, bởi vì đây hiển nhiên là một âm mưu đã an bày ra tỉ mỉ từ rất lâu. Nhưng hắn không muốn dễ dàng bỏ qua bất cứ một tia hi vọng nào. Hắn giắt Hổ Đầu Thương sau lưng, phóng ngựa chạy như điên.
--------------------------
Bên trong hoàng thành, gần một ngàn Ngự Lâm Quân quỳ gối bên ngoài điện Thái Hòa, cùng đợi chờ phán xét của Hoàng thượng. Còn trên triều đình thì khí thế sớm đã ầm ĩ ngất trời.
An Vương đứng bên phía phải sớm đã bước ra, đối diện với phe Tô Thái sư nói vung nước miếng:
- Triệu Tử Văn bảo hộ công chúa thất trách khiến An Ninh công chúa chết thảm. Hơn nữa, ngay cả thi thể cũng biến mất không thấy đâu. Bây giờ lại e ngại Hoàng thượng trách tội mà đào vong ở bên ngoài. Đây là kẻ phạm tội đáng chết. Xin Hoàng thượng hãy hạ ý chỉ tróc nã Triệu Tử Văn!
Tô Thái sư nhìn lão Hoàng đế trên long ỷ, vội vàng giải thích nói:
- Hoàng thượng, Triệu đại nhân quả thực là có điểm thất trách. Nhưng hắn cũng không phải là kẻ nhát gan sợ phiền phức. Triệu đại nhân nhất định là đang phải tìm kiếm thi thể của công chúa.
- Hừ, lấy cái cớ này thì thật sự là rất buồn cười. Ngự Lâm Quân đã sớm quay trở về hết rồi. Vì sao chỉ có mình Triệu Tử Văn lại chưa về?
Lại bộ Thượng thư Trương Liệt Hiến hừ mạnh nói:
- Rõ ràng đây chính là Triệu Tử Văn sợ Hoàng thượng long nhan đại nộ nên bỏ chạy ẩn thế.
Tần Quán căm tức nói với Trương Liệt Hiến:
- Nhớ ngày đó Triệu tướng quân bị bao vây ở trong đám phản quân ngàn người mà cũng không lùi bước, làm sao lại e ngại sự trách phạt của Hoàng thượng được. Ngươi rõ ràng là ăn không nói có!
- Ngươi đây là đang giảo biện cho Triệu Tử Văn!
- Ngươi ăn không nói có.
Nhìn một đám đại thần đang giương thương múa kiếm, lão Hoàng đế mệt mỏi không muốn mở mắt ra nữa. Lão cũng không ngờ rằng, có Triệu tướng quân ở đó mà lại có thể nảy sinh ra sự cố như thế. Đường đường là An Ninh công chúa mà lại bị trúng tên chết trong sự bảo hộ của cả ngàn Ngự Lâm Quân. Thật sự là làm người phải buồn cười.
Hiện giờ, Triệu Tử Văn không có mặt ở đây, cho dù là một đám quan viên theo phe Tô Thái sư cũng khó mà giải vây giúp hắn được. Lão Hoàng đế thở dài thật sâu. Lão tuyệt đối không tin tưởng rằng Triệu tướng quân lâm trận lại bỏ chạy. Nhưng cả phe phái của An Vương đều hùa theo cố gắng hạch tội. Quả thực là lão rất phiền lòng.
Nhưng đến tột cùng là ai đã bắn chết An Ninh công chúa? Chẳng lẽ đó là âm mưu của An Vương, cố ý hãm hại Triệu Tử Văn?
Đôi mắt An Vương thoáng hiện lên tia nhìn giả dối, trong lòng thầm vui mừng. Có được tất có mất, chẳng qua là được so với mất thì nhiều hơn. Tin tức An Ninh công chúa chết đi khiến y không kịp trở tay, nhưng Triệu Tử Văn lại chưa về, lại khiến y vui vẻ ra mặt.
Trong triều đình, phe An Vương và phe Tô Thái sư đang kịch liệt tranh đấu. Chỉ có phe của Hoài Vương là lặng yên không nói gì. Bởi vì Hoài Vương không ở trên triều, rắn mất đầu đương nhiên là không biết phát ngôn thế nào.
Hoài Vương nghe thấy tin An Ninh công chúa tử nạn đã sớm lâm bệnh liệt giường. An Ninh là hòn ngọc quý trên tay ông. Giờ đây còn chưa tới Bắc quan đã bị người ta bắn chết tại ngay trong biên giới Đại Kinh. Hoài Vương thống khổ ngã lăn ra đất ngất ngay tại chỗ, đến giờ thì bệnh không dậy nổi nữa rồi.
Bên ngoài hoàng thành, Triệu Tử Văn đang cưỡi chiến mã, phóng vào trong. Hắn đã tìm cả đêm nhưng vẫn không hề thấy một bóng dáng nào. Trong lòng hắn là cả nỗi thê lương.
Nghĩ đến ánh mắt u oán của An Ninh, những lời nàng nói trước khi chết, Triệu Tử Văn lại cảm thấy trong lòng như bị kim đâm. Kết cục ư? Đây mà là kết cục tốt nhất ư? Ta nguyện giết sạch một ngàn quân man di Hung Nô để cưới An Ninh làm vợ cũng không muốn nàng chết thảm lạnh lẽo dưới ngọn tên. Nhưng nói thế giờ đã hoàn toàn vô ích rồi. Bởi vì không ai có thể liệu được rằng có một âm mưu kinh thiên như thế này.
- Tránh ra. Nguồn: http://truyenfull.vn
Triệu Tử Văn cưỡi ngựa phóng tới trước cửa hoàng thành, móc ra Kim Long lệnh bài, quát lên với binh lính canh cửa.
Binh lính nhìn thấy Kim Long bài, liền hiểu ra ngay người cưỡi ngựa phi như điên này chính là Triệu tướng quân, cho nên lập tức tránh ra nhường đường ngay.
Triệu Tử Văn đi vào bên ngoài điện Thái Hòa. Hắn nhìn qua một chút những người đang quỳ gối bên ngoài điện Thái Hòa, gần một ngàn tướng sĩ Ngự Lâm Quân. Kẻ quỳ gối đứng đầu tiên chính là Thống soái hiện giờ của Ngự Lâm Quân, Trương Dần. Sắc mặt y nặng nề, đầu cúi thấp, cũng không biết là y đang suy nghĩ gì nữa.
- Triệu tướng quân.
Tướng sĩ Ngự Lâm Quân hô to.
Trương Dần ngẩng đầu lên, nhỏ giọng nói:
- Triệu tướng quân, ngài cần phải cẩn thận nhiều hơn đó!
Triệu Tử Văn gật gật đầu, ý bảo bọn họ chờ ở đó. Sau đó, Triệu Tử Văn đi vào trong triều.
Các đại thần đang tranh cãi ầm ĩ trên triều, chợt nghe thấy bên ngoài vang lên tiếng bước chân trầm ổn "bịch, bịch, bịch". Văn võ bá quan theo bản năng đều nhìn ra bên ngoài, đã thấy người đi tới chính là Triệu tướng quân uy vũ.
An Vương biến sắc, nửa mừng, lại nửa lo lắng. Mừng chính là vì Triệu Tử Văn đã tự chui đầu vào lưới. Còn lo lắng chính là chỉ sợ rất khó định tội chết cho hắn!
Tô Thái sư thì thần sắc vui vẻ. Dù thế nào, quay về triều nhận tội cũng tốt hơn là bị mang tiếng đào vong trốn tội.
- Tội thần tham kiến Hoàng thượng!
Triệu Tử Văn thần sắc ảm đạm, quỳ một gối chấm đất. Hắn u ám không phải là vì sắp bị trách tội, mà là vì thi thể của An Ninh công chúa vẫn không tìm được. Lòng hắn đau đớn khôn cùng.
Lão Hoàng đế ti hí mắt ra nhìn, ôn hòa nói với hắn:
- Triệu ái khanh, ngươi có biết tội hay không?
An Ninh công chúa chết, Triệu Tử Văn không thoát khỏi trách nhiệm. Hắn thở dài:
- Chuyện An Ninh công chúa, tất cả đều là tại vi thần chỉ huy không được. Xin Hoàng thượng không cần làm khó dễ tướng sĩ Ngự Lâm Quân nữa.
Triệu tướng quân này sao lại có thể ăn nói như vậy được chứ? Ôm đồm toàn bộ trách nhiệm về mình, tuyệt đối sẽ là luận tội mà xử chém đó. Tô Thái sư nóng ruột như lửa đốt, vội vàng nói với Tần Quán phía sau:
- Thế này thì biết làm sao bây giờ?
Tần Quán cau mày:
- Thật sự là không biết Triệu tiểu ca có phải là ăn nhầm thuốc gì hay không nữa?
Đôi mắt của lão Hoàng đế toát ra vẻ uy nghiêm khiến đại thần không dám nhìn thẳng, trong lòng lão không khỏi cười lạnh, "Chẳng lẽ Triệu ái khanh thật sự cho rằng ta không dám động đến hắn sao?"