Trong thư viện, tiếng nói cười rộn rã vui vẻ vang vọng cả trời đất. Trong viện treo đèn lồng trên cao lại đầy trời ánh hồng quang. Cũng không biết có bao nhiêu người đến đây đoán đố đèn nữa. Ngày hội Nguyên tiêu này thật sự là náo nhiệt chưa từng có.
Hạ Bình sung sướng nhảy nhót lôi kéo Triệu Tử Văn lao vào bên trong. Còn Đại tiểu thư vẫn dựa vào bên cạnh Triệu Tử Văn, vội vàng đi theo sát. Hạ thiếu gia thì vẻ mặt đau khổ, bước chậm như rùa đi theo sau.
Triệu Tử Văn đi vào trong thư viện thì chợt nghe thấy "rầm, rầm" vài tiếng. Sau đó, rất nhiều bông pháo hoa sáng lạn bay lên trời, trong tiếng nổ mạnh, biến hóa thành nhiều hình thù nhiều màu lóa mắt. Mọi người đều ngẩng cổ nhìn ra xa, tiếng hoan hô kéo dài không dứt bên tai. Phóng mắt nhìn lại, nơi nơi đều là hoa đăng trăm màu ngàn kiểu, muôn hồng nghìn tía, tranh nhau khoe sắc.
Hội đố đèn của Hàn Lâm Thư Viện được tổ chức trong một hoa viên của một tứ hợp viện. Vô số đèn lồng các màu bắt mắt treo trên các cành dương liễu, ở dưới đuôi đèn lồng là đố đèn, khiến cho người ta thưởng thức đến say mê, vô cùng vui mừng, náo nhiệt.
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Hạ Bình hưng phấn đến nỗi ửng hồng, nắm chặt lấy cánh tay của Triệu Tử Văn, cũng không biết đi đoán cái đố đèn nào trước cho tốt nữa.
Trong hoa viên người người tấp nập, vô cùng náo nhiệt, đại đa số là học sinh trong thư viện. Một đám bọn họ bạch quan trường sam, khẽ quạt cái quạt nhỏ, phong lưu tiêu sái đứng trước đố đèn, rung đùi đắc ý cân nhắc, ngẫm nghĩ.
- Hạ tỷ tỷ, mau tới đây.
Dưới một cây cổ thụ cách đó không xa, một nữ tử có chút thanh tú khua tay gọi. Hiển nhiên là Đại tiểu thư đã quen được rất nhiều bạn mới ở trong thư viện.
Đại tiểu thư quay sang nói với Triệu Tử Văn:
- Hạ Văn, ta đi một chút sẽ trở lại.
Triệu Tử Văn gật đầu, ánh mắt hắn còn đang mải nhìn về những nơi náo nhiệt. Ở đây người người qua lại tấp nập, một cái hoa viên nho nhỏ mà lắm người quá chen chúc nhau chật như nêm cối. Đèn màu treo trên cao nên soi rọi khắp cả sân đều sáng bừng lên.
- Ta cũng đi.
Hạ Văn Đăng nhỏ giọng nói một câu rồi hấp tấp đi theo.
Thiếu gia này làm gì chạy vội đi như khỉ vậy. Triệu Tử Văn đoán được ngay phong lưu thiếu gia này chắc chắn là lại thấy mỹ nữ ở đâu. Cuối cùng loáng cái ở đó còn lại mỗi hắn và Hạ Bình.
- Triệu đại ca.
Một tiếng gọi dịu dàng vang lên bên tai Triệu Tử Văn. Hắn vui mừng quay đầu nhìn lại. Quả đúng là Lý đại tài nữ mê hoặc chết người.
Hôm nay Lý tài nữ mặc một bộ đồ trắng, mày liễu mắt hạnh, băng cơ ngọc cốt, dáng người yểu điệu đi lại như nhược liễu phù phong, có một hương vị động lòng người không nói nổi lên lời. Triệu Tử Văn hiện giờ còn chưa được thân thiết với mỹ tài nữ thanh lịch thoát tục, mềm mại không gì sánh được này, hai mắt sáng bừng lên, nhìn lý tài nữ, nói:
- An Nhi, sao muội cũng đến đây?
"Hừ" Hạ Bình hừ nhẹ một tiếng, oán hận nhéo nhéo bên hông hắn:
- Trêu hoa ghẹo cỏ!
Triệu Tử Văn dở khóc dở cười, đây mà là cô công chúa thường xuyên khóc thầm, nhu nhược, bất lực hàng đêm sao? Quả thực là một cái bình dấm chua mà. Hắn vụng trộm âu yếm kiều đồn của tiểu ny tử này, rồi nói:
- Nàng còn ăn dấm chua bậy bạ nữa thì ta phải đánh vào mông mới được.
Cảm giác tuyệt vời từ kiều đồn nhẵn nhụi, rắn chắc của Hạ Bình khiến Triệu Tử Văn tâm thần rung động. "A", Hạ Bình đỏ bừng cả mặt, vai khẽ run lên, dịu dàng kêu to một tiếng. Trong cảnh náo nhiệt như ở đây mà tranh thủ chân tay vụng trộm một chút mới thật là kích thích làm sao.
Hạ Bình cười cười, mặt mũi ửng hồng, hai tay buông xuống trước người, hơi thở dồn dập hẳn lên. Nàng sợ lý tài nữ bắt gặp bộ dạng nàng đang thẹn thùng không chịu nổi nên vội vàng xoay người chạy mất.
- Đại ca, Hạ Bình nàng làm sao thế? Lý tài nữ đi đến trước mạt Triệu Tử Văn, thấy Hạ Bình mặt đỏ bừng xoay người rời đi thì không khỏi kỳ quái hỏi. Nguồn: http://truyenfull.vn
Triệu đại ca cười ha hả, đáp:
- Nàng đi tìm Đại tiểu thư ấy mà.
- Đại ca, muội biết là thể nào huynh cũng đến đây. Nhưng thể nào huynh cũng không hẹn muội đi cùng.
Ánh mắt Lý tài nữ có chút u oán, chu cái miệng nhỏ nhắn, khẽ nói.
Không hổ là Lý tài nữ nha. Thực sự là quá thông minh! Triệu Tử Văn cũng định hẹn lý tài nữ đi cùng, nhưng ngày tết Nguyên tiêu trong các phủ đệ đều là ngày lễ đoàn viên. Hắn làm sao không biết xấu hổ lại đến Lý phủ quấy rầy một nhà bọn họ. Hắn cười ha hả, nói:
- Sao lại thế được. Hôm nay là tết Nguyên tiêu, huynh không tiện đến phủ gặp muội thôi.
- Vâng.
Lý tài nữ đỏ mặt, gật đầu. Nàng và đại ca còn chưa xác định quan hệ rõ ràng. Tết Nguyên tiêu mà đến nhà thì quả thật là có điểm không hợp lễ nghi. Nàng gật đầu, nói:
- Thế thì tối nay đại ca phải theo giúp muội đoán đố đèn đó.
Triệu Tử Văn cười nói:
- Được, vậy ta đây sẽ đi cùng Lý đại tài nữ đoán đố đèn thử xem sao.
Lý tài nữ cao hứng hai má ửng hồng, dính vào bên người đại ca. Hai người đi đến một gốc cây cổ thụ, ở một cành thấp trên cây cổ thụ có treo mấy ngọn đèn màu. Ngọn đèn chiếu rọi trên cây cổ thụ cao lớn vô cùng rực rỡ tươi đẹp, làm cho người ta ngắm nhìn mà say mê.
- Hạ tiểu thư, có thể để tại hạ đi xem hoa đăng cùng nàng được không?
Một vị công tử đứng bên cạnh Đại tiểu thư lễ phép hỏi. Mấy vị công tử nữa cũng đều là phát hiện Hạ tiểu thư dáng người trác tuyệt, lại liên tiếp tiêu sái tiến đến mời mọc, hỏi han. Tiếng mời chào liên tiếp, chứng tỏ là thật sự không thể không thừa nhận Đại tiểu thư rất được hoan nghênh ở thư viện.
Hạ Bình phồng má vẻ không phục đứng bên cạnh tiểu thư. Thư đồng mắt ngọc mày ngài, duyên dáng yêu kiều cũng đương nhiên là hấp dẫn sự chú ý của bọn công tử, nhưng ai lại nguyện ý hạ mình đi bắt chuyện với một thư đồng chứ? "Chỉ cần chiếm được trái tim của tiểu thư, thư đồng này nói không chừng sẽ là nha hoàn hồi môn được gả cho mình luôn. Thế chẳng phải là một mũi tên bắn trúng hai con chim sao?" Trong lòng bọn công tử đều âm thầm tính toán, vui vẻ thầm nghĩ.
Mấy vị công tử trong Hàn Lâm Thư Viện đều mặt mũi tươi cười, sắc thái ân cần, phong độ khí thế bất phàm, ánh mắt thân thiết dừng lại trên mặt hai vị tiểu thư, làm cho người ta vừa nhìn đã thấy có thiện cảm.
"Xinh đẹp cũng thật là tốt nhỉ, nơi nơi chốn chốn đều có người đến chào hỏi." Triệu Tử Văn thầm khinh bỉ, mà lại không thể làm được, cũng không thể tiến lên mà táng cho cái kẻ đã dám mạo muội đặt câu hỏi kia một trận.
Đại tiểu thư đương nhiên là hào phóng gật đầu, ánh mắt lại lén liếc qua thư đồng đứng bên cạnh Lý Dịch An kia, trên mặt phảng phất có nét đố kỵ. Vừa nhìn đã thấy là Đại tiểu thư đang bực người xấu đáng ghét này.
Công tử mở miệng mời mọc đầu tiên thấy Đại tiểu thư gật đầu thì vui sướng vô cùng, chỉ vào các loại hoa đăng đang treo trên cây cổ thụ, ân cần cười nói:
- Thế thì mời tiểu thư chọn lấy một chiếc đèn đi.
Đại tiểu thư phất tay nói với Hạ Bình:
- Hạ Bình, muội thay ta chọn một cái đi.
Hạ Bình gật đầu, ngón tay nhỏ nhắn duỗi ra, chỉ vào một chiếc đèn khổng tước, nói:
- Thế chọn cái này đi.
Tiểu thư đồng phụ trách hội đoán đèn của thư viện vội vàng giơ cây gậy trúc ra lấy cái đèn kia xuống. Công tử nọ hai tay nâng đèn lên đưa cho Đại tiểu thư, thân thiết cười nói:
- Mời Hạ tiểu thư mở câu đố ra.
Đại tiểu thư gật đầu, lấy tờ giấy trong đèn ra. Vị công tử kia nhìn qua câu đố, lặng đi một chút, lẩm nhẩm đọc:
- Tung hoành thiên lý sấm thiên hạ --- Sai nhất tự!
(Nghĩa là: Tung hoành ngàn dặm xông xáo trong thiên hạ --- Đoán một chữ!)
Cái loại đề mục cân não kiểu thay đổi các chữ thế này là Triệu Tử Văn am hiểu nhất. Hắn nghĩ chốc lát đã có đáp án rồi, lại nhìn Đại tiểu thư, đôi mi thanh tú khẽ nhăn, nghĩ một lúc rồi bảo tiểu thư đồng của thư viện kia đưa cái mâm viết lên một chữ nhỏ xinh đẹp "Bôn" (Chạy).
- Hay!
Công tử kia đập nhẹ cây quạt vào lòng bàn tay, mặt đầy vẻ tươi cười, nói:
- Hạ tiểu thư dung nhan tuyệt lệ, xinh đẹp tựa thiên tiên, lại có tài hoa như vậy. Hứa mỗ bội phục, bội phục!
Hạ Vũ Tình cần gì nghe lời khen vuốt đuôi của Hứa công tử này, vụng trộm liếc mắt sang Triệu Tử Văn, sắc mặt hơi hồng lên, cười nói:
- Hứa công tử quá khen!
Triệu Tử Văn đương nhiên là nhận ra gã Hứa công tử này. Gã chính là con trai của Binh bộ Thượng thư, cũng là học sinh theo học trong học viện. Nhưng Hứa công tử này cả ngày chơi bời lêu lổng, quả thực là một kẻ thiếu lý tưởng trong thư viện.
Đèn màu treo cao, lửa hồng rọi trên khuôn mặt Đại tiểu thư vô cùng diễm lệ, giống như tô thêm son phấn, kiều diễm động lòng người. Mấy vị công tử đang vây quanh bên nàng nhìn thấy mà mắt dại cả ra.
Hai lão bà đều bị một đám nam nhân bu lấy xung quanh, cho dù Triệu Tử Văn có rộng lượng hơn nữa cũng không dễ dàng bỏ qua được. Hắn nắm tay lý tài nữ đi sang bên đó, cười hì hì nói với Hạ Vũ Tình:
- Đại tiểu thư, chúng ta đi chỗ khác chơi đi.
- Được đấy.
Đại tiểu thư còn chưa mở miệng, Hạ Bình đã vội vàng nói, coi như may mà có cớ thoát khỏi đám công tử trong thư viện như lang như sói này rồi.
Chỉ cần biết là người xấu này có để ý đến mình là coi như cái kế nho nhỏ của Đại tiểu thư đã thành công. Nàng thầm vui mừng, dịu dàng nhìn người xấu, gật đầu nói:
- Ừ.
Một tiểu thư đồng mà cũng dám quấy rối! Hứa công tử tức giận, khuôn mặt trắng trẻo đỏ bừng lên, khinh miệt cười nói:
- Một kẻ hạ nhân thô bỉ cũng dám giọng khách át giọng chủ. Chủ tử trước mặt, làm gì có chỗ cho ngươi nói chuyện?
Hứa công tử theo đuổi Hạ tiểu thư đã nhiều ngày nay. Nhưng Hạ tiểu thư cả ngày mặt mũi lạnh như băng, khiến cho người ta có cảm giác như chớ nên đến gần. Hôm nay Hạ tiểu thư đột nhiên lại thay đổi tính khí, nguyện ý cùng gã ngắm đèn, gã vô cùng sung sướng. Lại gặp phải thư đồng này đến quấy rối, bảo sao gã không tức giận. Mà quan trọng hơn là, Hạ tiểu thư này dường như lại rất thân thiết với thư đồng này. Chẳng lẽ là ta đây đến cả một thư đồng cũng không bằng?
Đại tiểu thư nghe xong biến sắc. Hứa công tử này đối xử với nàng nho nhã lễ độ, nhưng lại vô lễ với tướng công tương lai của nàng, nàng sao có thể chịu được, hừ lạnh một tiếng thật mạnh rồi không thèm nói gì nữa.
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Hạ Bình cũng tức tối đến đỏ bừng, nắm chặt bàn tay, như nóng lòng muốn xông lên trước, hung hăng táng cho gã ngụy quân tử này một quyền.
- Ngươi cho rằng ngươi là ai? Không phải là dựa vào cha ngươi thì làm gì có chút thể diện.
Lý tài nữ vốn khí chất thanh nhã lúc này cũng tức đỏ mặt lên, hừ nhẹ nói.