Bảo Nhi hai má ửng đỏ, môi anh đào khẽ mở, hơi thở như hương lan, khẽ gắt lên.
Bảo Nhi đã được đại ca tưới tắm, trên mặt nồng đậm xuân ý, hết sức quyến rũ. Bởi vì hai người cùng có quan hệ với Lăng Nhi nên cả ba người đều ngủ chung giường. Triệu Tử Văn không thể thân thiết với Bảo Nhi trước mặt Lăng Nhi, kìm chế nhiều ngày, rốt cục cũng có thể thân thiết, yêu thương Bảo Nhi một phen.
- Đại ca, Bảo Nhi rất hạnh phúc.
Bảo Nhi vùi đầu vào lòng đại ca, ngơ ngẩn cười.
Triệu Tử Văn dịu dàng vuốt ve tiểu nha đầu dịu dàng động lòng người này. Nàng vẫn luôn dịu dàng, ngoan ngoãn như vậy. Lúc mới vào thế giới này, mình cũng may mắn được nàng chiếu cố. , Triệu Tử Văn không kìm nổi lại ôm chặt nàng vào lòng, kiên định nói:
- Đại ca sẽ cho muội hạnh phúc cả đời!
- Ừm….
Mặc kệ đại ca nói cái gì, Bảo Nhi đều tin tưởng hắn. Bảo Nhi hơi ngẩng đầu lên, lại nhanh chóng rúc vào lòng đại ca.
Hai người thật vất vả mới có thể ở một mình với nhau. Triệu Tử Văn ôm chặt Bảo Nhi trong lòng, vuốt ve đùi ngọc, lưng ngọc bóng loáng, chiếm chút tiện nghi nho nhỏ, nói vài câu ngọt ngào, khiến tiểu nha đầu này vừa thẹn vừa mừng, càng dán chặt vào hắn hơn. Tình chàng ý thiếp ngọt ngào, nồng đậm…
- Đại ca, huynh phải đi đón Dư tỷ tỷ quay về sao?
Triệu Tử Văn và Bảo Nhi không thể ở mãi trên giường. Sau khi hưởng thụ một buổi sáng nồng tình mật ý, bọn họ đều thấy cần phải rời giường đi ăn trưa. Ăn trưa xong, Triệu Tử Văn liền chuẩn bị đi ra cửa. Thấy đại ca vội vàng đi, Bảo Nhi nghi hoặc gọi đại ca lại hỏi.
Triệu Tử Văn lắc lắc đầu nói:
- Ta đi Hạ phủ bàn bạc chút việc…
- À…
Bảo Nhi gật gật đầu nói:
- Vậy đại ca cẩn thận nhé.
Tâm tư Bảo Nhi rất thông minh, nàng đương nhiên biết đại ca muốn đi Hạ phủ làm cái gì. Hôm qua chuyện phát sinh ở cuộctỷ võ chiêu thân toàn thành ai ai cũng biết. Hạ tỷ tỷ khiến Hạ tướng quân mất hết mặt mũi, đại ca chắc hẳn là đi cầu tình thay cho Hạ tỷ tỷ.
Cô bé này!
Triệu Tử Văn thấy xuân ý trên mặt Bảo Nhi vẫn chưa rút đi, má đào phơi phới, xuân ý nồng đậm lơ đãng phát ra từ khóe mắt, khiến tâm thần hắn lại rung động.
Trải qua một đêu ướt át với Triệu Tử Văn, Bảo Nhi biến thành một thiếu phụ xinh tươi, quyến rũ. Việc này không khỏi khiến hắn thầm nhủ, xem ra phải làm tốt công tác tư tưởng với Lăng Nhi.
Trước đại môn Hạ phủ, cảnh tượng còn lạnh lùng hơn ngày xưa nhiều. Gió xuân hòa ái, dương liễu lả lướt, nhưng lại không cảm giác được sinh khí trước cửa phủ. Triệu Tử Văn đi tới trước cửa phủ, nhìn bảng hiệu treo cao với hai chữ "Hạ phủ" lấp lóe kim quang.
Hắn bước một chân vào trong cửa, chỉ thấy mỗi gia đinh, nha hoàn đều đang cau mày. Nhìn thấy Triệu Tử Văn tiến vào, mỗi người đều như nhìn thấy hủi, quay đầu bước đi.
Triệu Tử Văn cười khổ không nói. Việc này có lẽ do Hạ tướng quân hạ lệnh, nếu không bao nhiêu gia đinh và nha hoàn vốn sùng bái mình, giờ thấy mình sao lại kinh sợ như vậy?
- Hạ Văn….
Một giọng nói rất nhỏ vang lên bên tai hắn. Hắn xoay người, thấy Hạ Vân trốn ở phía sau hòn giả sơn, gọi hắn. Bạn đang đọc truyện được lấy tại TruyệnFULL.vn chấm cơm.
Triệu Tử Văn buồn bực đi tới hỏi:
- Có gì thế?
Hạ Vân đầy mặt u sầu nói:
- Lão gia đã tuyên bố, huynh không còn là thư đồng của Hạ phủ nữa. Huynh dám đến, sẽ đánh đuổi huynh ra khỏi Hạ phủ. Huynh mau đi đi.
Hạ tướng quân làm ra hành động này quả thật là nghiêm khắc, tuy nhiên khế ước bán mình nửa năm của Triệu Tử Văn cũng sắp hết hạn. Đối với việc này, Triệu Tử Văn cảm thấy chẳng sao cả, liền bĩu môi nói:
- Hôm nay ta tới cũng không phải để tiếp tục làm thư đồng.
- Huynh là vì Đại tiểu thư hả? Hôm qua lão gia cũng nói, nếu tiểu thư trở về, không cho nàng vào cửa.
Hạ Vân khẽ thở dài.
Hạ tướng quân này không cần phải quyết tuyệt như vậy chứ? Triệu Tử Văn tức giận đến mức nghiến răng nghiến lợi. Nếu Đại tiểu thư nghe nói như thế, chỉ sợ sẽ lại đau lòng muốn chết.
- Hạ Văn, lão gia đến đấy, huynh đi nhanh đi, ta đi trước.
Hạ Vân thoáng thấy Hạ tướng quân đang đi tới, sợ quá, vội vàng xoay người bước đi.
Triệu Tử Văn hơi ngẩn ra, sau đó chậm rãi xoay người, thấy Hạ tướng quân đã đi tới trước mặt hắn ba thước thì dừng lại, đang lạnh lùng nhìn mình.
- Ngươi tới làm cái gì? Đi ngay cho ta. Ngươi không còn là thư đồng của Hạ phủ ta nữa.
Hạ tướng quân sắc mặt xanh mét, lạnh nhạt nói.
Triệu Tử Văn không hề sợ hãi thản nhiên nói:
- Ta làm thư đồng hay không cũng không sao cả. Ta chỉ hy vọng ông có thể tha thứ cho Đại tiểu thư!
- Tha thứ cho nó. Hừ…
Hạ tướng quân nghe thấy ba chữ "Đại tiểu thư", đôi mắt thoáng bốc lửa, hừ mạnh nói:
- Trong mắt nó căn bản là không có người cha này. Ta còn muốn nó làm con gái làm gì nữa?
- Không thể nói như vậy, tính cách Đại tiểu thư cũng giống như ông vậy, cương liệt bướng bỉnh. Ông ép buộc nàng phải gả cho một người nàng không thích, căn bản là làm khó nàng.
Triệu Tử Văn bình tĩnh nói.
Hạ tướng quân nhìn Triệu Tử Văn cười trào phúng nói:
- Không gả cho Tiểu Vương gia, chẳng lẽ còn gả cho một tiểu thư đồng nho nhỏ như ngươi sao?
- Ta không phải thư đồng!
Hai mắt Triệu Tử Văn chợt lóe lên tia sáng lạnh, hừ nhẹ nói.
Hạ tướng quân khinh miệt nói:
- Đúng, ngươi là một cao thủ có tài học phi phàm, tương lai khẳng định sẽ có ngày xuất đầu. Đáng tiếc tương lai là tương lai, hiện tại ngươi vẫn chỉ là một thư đồng nho nhỏ.
Triệu Tử Văn kìm chế lửa giận trong lòng, lạnh nhạt nói:
- Vậy ông muốn như thế nào mới bằng lòng tha thứ Đại tiểu thư?
- Nếu muốn ta tha thứ cho nó, trừ phi ngươi đánh thắng ta.
Đôi mắt Hạ tướng quân lóe lên hàn quang vô cùng tự tin.
Công phu của Triệu Tử Văn và Hạ tướng quân này là tương đương nhau, đánh hơn một ngàn chiêu vạn chiêu cũng không phân ra thắng bại. Triệu Tử Văn căn bản là không có khả năng thắng được ông ta. Hạ tướng quân này không những không cần tha thứ Đại tiểu thư, lại có thể làm khó Triệu Tử Văn. Chiêu này thật sự là đủ tuyệt.
Hạ tướng quân thấy thần sắc phức tạp trong mắt Triệu Tử Văn, có chút tự tin cười ha ha nói:
- Công phu của ngươi và của ta sàn sàn như nhau, cho dù đánh ba ngày ba đêm cũng là lưỡng bại câu thương. Ta xem ngươi làm sao có thể đánh thắng ta, như thế nào khiến ta tha thứ cho Tình Nhi!
- Ông sai lầm rồi.
Đột nhiên, Triệu Tử Văn phóng thích ra sát khí toàn thân, giống như một chiến thần bất bại, lạnh lùng nhìn Hạ tướng quân nói:
- Có một điểm ta chiếm ưu thế hơn ông.
- Ưu thế gì?
Hạ tướng quân ngạc nhiên hỏi.
Triệu Tử Văn khí phách nói:
- Chính là ta trẻ tuổi hơn ông! Ta đang tuổi sung mãn mà năm nay ông đã gần năm mươi. Mỗi ngày ta đều đến đấu võ với ông, tiêu hao tinh lực của ông, đến lúc ông tuổi già sức yếu, chính là lúc ta đánh thắng ông.
Toàn thân hắn toát ra sát khí linh hoạt, sắc bén, đôi mắt lóe lên lạnh lẽo, gằn từng tiếng mạnh mẽ vô vùng. Khí phách ngạo nghễ thiên hạ đó khiến Hạ tướng quân giật mình không ngừng, nhưng Hạ tướng quân tung hoành sa trường vài thập niên, cũng không phải dễ dọa, liền cười ha hả nói:
- Có chí khí! Tuy nhiên đó cũng là chuyện của mấy năm sau này.
Triệu Tử Văn cười lớn nói:
- Mấy năm thì sao, mười mấy năm thì sao? Ta sẽ đợi tới ngày đó. Sớm muộn gì ông cũng sẽ là bại tướng dưới tay ta.
- Ngươi…. Ngươi rốt cuộc là ai?
Hạ tướng quân thấy sát khí vô cùng hung hãn của Triệu Tử Văn. Loại sát khí này dường như chỉ có thể xuất hiện trên những người đã trải qua vô số trận chiến, giết chóc rất nhiều. Khí thế của Hạ tướng quân hoàn toàn bị hắn chèn ép, rốt cục không kìm nổi hỏi.
- Núi cao, đường xa, vực thẳm, vẫn dẫn đại quân tung hoành ngang dọc. Ai dám vung đao cản ngựa, chỉ có Triệu đại tướng quân ta đây!
Không thể nhịn được nữa, không cần nhịn nữa, hôm nay Triệu Tử Văn phải ngả bài với vị Hạ tướng quân ngạo mạn không chịu nổi này.
Hạ tướng quân kinh hãi lùi một bước, ngạc nhiên nói:
- Ngươi chính là Triệu tướng quân, lấy sức lực một người, bị vây khốn trong ngàn quân vẫn chém đầu tướng địch sao?
Triệu Tử Văn chính là muốn dùng khí phách này dọa Hạ Anh Kiệt đáng chết này. Bởi vậy gật gật đầu với lão.
- Lẽ ra ta nên sớm nghĩ ra rằng ngươi chính là Triệu tướng quân ở trận chiến Vọng Giang Thành. Ngươi không chỉ có họ Triệu, võ công lại tuyệt luân.
Đôi mắt Hạ tướng quân đầy vẻ bừng tỉnh đại ngộ, hạ giọng lẩm bẩm. Hạ tướng quân lại nói tiếp:
- Dường như ngươi trước tiên là thư đồng trong phủ của ta, sau đó mới nhập ngũ. Có phải ngươi đã gặp kỳ duyên gì đó, đột nhiên luyện được một thân võ công tuyệt đỉnh hay không?
Triệu Tử Văn không nhanh không chậm nói:
- Việc này dường như không liên quan tới Hạ tướng quân thì phải.
Hạ tướng quân nói:
- Ngươi tới đây không phải vì Tình Nhi sao? Tuy nhiên chuyện của nó cũng dường như không liên quan chuyện của ngươi.
Triệu Tử Văn nhìn thấu tâm tư của lão cáo già này, cũng không bận tâm, nói:
- Tình Nhi đã chịu nhiều khổ sở vì ta, sau này tất cả đau khổ sẽ do một mình ta chịu đựng.
- Xem ra Triệu tướng quân thích tiểu nữ. Tuy nhiên ngươi cho rằng ta sẽ gả tiểu nữ cho ngươi sao?
Khuôn mặt Hạ tướng quân cứng lại, không chút biểu tình, nói.
Triệu Tử Văn nói:
- Không quản ông có chịu hay không, chỉ cần một ngày Đại tiểu thư chưa lấy chồng, ta liền chờ nàng một ngày. Đại tiểu thư đã hy sinh nhiều vì ta như vậy, ta chờ nàng mười năm có là gì đâu?
Tư tưởng của Đại tiểu thư không thể cởi mở như của Triệu Tử Văn được. Nếu không có mệnh của cha mẹ, căn bản nàng không thể cưới bất cứ ai. Triệu Tử Văn nắm được điểm ấy, cho nên mới có thể nói rằng hắn nguyện ý chờ, đợi cho tới khi Đại tiểu thư gả cho hắn mới thôi.
- Tử Văn….
Triệu Tử Văn chấn động toàn thân, chậm rãi quay đầu, chỉ thấy Đại tiểu thư đứng ở trước cửa phủ, hai hàng lệ trong veo nhẹ nhàng rơi xuống gò má, hai vai khẽ run rẩy.
- Đại tiểu thư, sao nàng lại tới đây?
Triệu Tử Văn ngạc nhiên hỏi.
Đại tiểu thư như hoa lê gặp mưa, nức nở nói:
- Sao chàng ngốc thế. Ta…
- Nghịch nữ, ngươi còn quay về làm gì nữa?
Hạ tướng quân cả giận nói.
Đại tiểu thư không dám nhìn Hạ tướng quân, vai run lên thấp giọng nói:
- Cha, nữ nhi biết tội.