- Không sao cả. Chỉ có điều là gió mạnh nên hơi lạnh thôi.
- Thế không bằng chúng ta đi vào trong nhà đi.
Nàng ca kỹ khẽ nói. Hai nữ tử này là hai thương nữ của Quần Phương Các, bọn họ ở Quần Phương Các là bán nghệ chứ không bán thân. Tuy nhiên, Dư Tư Lăng này cũng là nữ nhân, các nàng đương nhiên là không để ý đến việc Dư Tư Lăng ôm ấp các nàng thân mật.
Dư Tư Lăng khẽ cắn môi, nói:
- Ta muốn đứng ở bên ngoài một lúc.
Nàng vẫn đánh giá thần sắc của Triệu Tử Văn, thấy khuôn mặt cương nghị của hắn không hề biến hóa thì cảm thấy không cam lòng, lại càng thêm lì lợm, càng ôm chặt vòng eo nhỏ nhắn của nàng ca kỹ. Khuôn mặt tái nhợt lại dần hồng nhuận, tươi cười sáng lạn như hoa đào, dường như vừa được gió xuân tẩy rửa.
Một dáng người toàn sắc đỏ xinh đẹp và đầy đặn đi từ trong bức rèm che ra, Lâm Mộng Phỉ gặp đám người đang đứng đầy ở đầu thuyền, cười cười nói:
- Các người làm sao mà ai cũng thích gió đông thế hả?
Đôi mắt phượng kiều mỵ quyến cũ của Lâm Mộng Phỉ thật động lòng người, dường như tất cả vẻ đẹp động lòng người đều bày tỏ hết ra, thật sự là đẹp không sao tả xiết. Những công tử đang đứng ở đầu thuyền đều liếc mắt một cái là không dám xem tiếp nữa, đều lo sợ nhìn vào ánh mắt nóng bỏng này là mất hết cả hồn vía.
Mã Trí Viễn đứng ở mũi thuyền bên trái cười nói:
- Ta và Trương huynh đều là ra đây ngắm cảnh sắc Tây Hồ, không phải vì gió đông mà đến.
"Ta vì sao mà đến đây?" Trong lòng Triệu Tử Văn không khỏi buồn bực. Hắn không chỉ vì đáp ứng Lý Thanh Chiếu mà đến, mà còn là vì đi cùng thiếu gia. Nhưng trong lòng cảm thấy không hợp với những kẻ tài tử chỉ biết khoe khoang tài học với nhau. Thật sự không hiểu được là đến đây để được cái tích sự gì nữa.
Giờ đã là cuối tháng mười một, còn có một tháng nữa là đến năm mới rồi. Đến lúc đó Hạ tướng quân cũng về nhà. Tuy nhiên, Triệu Tử Văn cũng không hề lo lắng Hạ tướng quân sẽ gây khó dễ với hắn, mà là sang năm mới hắn sẽ cùng thiếu gia vào kinh dự thi. Sau khi thiếu gia thi xong, thời gian bán mình trong khế ước cũng vừa hết, hắn cũng không biết rời khỏi vị trí thư đồng này thì sẽ đi đến nơi nào. Có lẽ phải cùng thiếu gia vào kinh dự thi trước đã rồi mới quyết định được.
Tất cả mọi người đều biết Mã Trí Viễn vô cùng hâm mộ Lâm Mộng Phỉ. Cũng chẳng ai muốn quấy rầy gã tán gái làm gì, đều nhìn về phía lầu các ở phía xa xa Tây Hồ, chìm đắm trong cảnh đẹp của Tây Hồ.
Lâm Mộng Phỉ thì lại cười ảm đạm, thấy thuyền hoa thong thả đã đến giữa hồ thì hô to với những thuyền phu ở phía sau:
- Thuyền phu, dừng lại ở đây đi.
Ba thuyền phu đều gật đầu, dùng sức chống một thanh tre dài về phía trước, để cho thuyền hoa dừng lại ở giữa hồ.
Mã Trí Viễn khẽ thở dài. Lâm Mộng Phỉ đối với gã đúng là ở ngoài ngàn dặm, có khi thậm chí còn làm cho lòng tự tin của gã cũng phải chùn bước. Thật không hiểu nối rốt cuộc là Lâm Các chủ này thích loại nam nhân như thế nào, lại dường như có chút nhiệt tình với thư đồng này.
Thuyền hoa dừng lại ở giữa hồ, những du thuyền qua lại xung quanh thuyền hoa như thoi đưa. Vô số văn nhân học sĩ đứng đầu thuyền có chút hồi hộp, ánh mắt đổ dồn về ngắm nhìn các thiên kim tiểu thư ở trên hoa thuyền. Lâm Các chủ của Quần Phương Các, Lý Dịch An tài sắc song toàn, còn có một nha hoàn xinh đẹp đang tựa vào thư đồng, thật sự là đẹp không sao tả xiết.
Vô số tài tử đều ra sức ngắm nhìn. Đứng ở đầu thuyền, Lâm Các chủ trải dài ánh mắt quyến rũ mị hoặc, Lý Dịch An đẹp vẻ thanh thuần, thoát tục, nha hoàn vừa khả ái lại vừa động lòng người. Ngay khi đến gần thuyền hoa thì đám tài tử kia lập tức đổi sắc mặt, ra vẻ chính trực thanh cao, nhìn không chớp mắt, khẽ phẩy quạt xếp, ngâm thơ làm phú, cố gắng hết sức thể hiện vẻ phong lưu.
- Hừ!
Triệu Tử Văn ánh mắt sắc bén, nhìn nhận rõ ràng động tác giả bộ của đám tài tử này, không kìm nổi lại cười lạnh. "Đồ ngụy quân tử rửng mỡ, cả lão bà của ta mà cũng dám ngắm nữa."
Hạ Bình cũng chú ý đến đám tài tử đang to ve tỏ vẻ này, kéo tay Triệu Tử Văn bảo:
- Hạ Văn, ta cảm thấy chàng còn đẹp hơn.
Triệu Tử Văn cười sung sướng:
- Đúng thế mà, còn nhớ năm đó ta là thiên hạ đệ nhất đẹp trai đấy.
- Ngươi thổi bay cả chính mình rồi đấy.
Hạ Văn Đăng bắt chước giọng điệu của Triệu Tử Văn, nói kháy.
"Thiếu gia này sao lại cứ thích đâm sau lưng chiến sĩ thế nhỉ?" Triệu Tử Văn oán hận khinh bỉ lườm Hạ Văn Đăng một cái rồi nói:
- Ta nói này thiếu gia, ngươi ngoài việc nói leo ra thì còn làm được cái gì nữa hả?
- Thiếu gia, người không thể ức hiếp Hạ Văn được.
Hạ Bình biết tính Triệu Tử Văn. Hắn có nhiều nỗi khổ không nói được lên lời. Có lẽ vừa rồi là nhớ đến chuyện gì thương tâm, thấy thiếu gia ức hiếp Hạ Văn đang còn thương cảm, nàng bèn dẩu cái mỏ nhỏ nhắn ra phản bác Hạ Văn Đăng. Bạn đang đọc truyện tại TruyệnFULL.vn - www.TruyệnFULL.vn
Hạ Văn Đăng bất đắc dĩ thở dài sườn sượt:
- Còn chưa có đi ra ngoài mà cánh tay đã thò hết ra bên ngoài rồi.
Câu nói này của thiếu gia đã chứng minh Hạ Bình là người nhà họ Triệu rồi. Hạ Bình cười cười với Triệu Tử Văn, đỏ hồng cả mặt, hạnh phúc đứng sát bên cạnh hắn, căn bản là không hề chú ý đến ánh mắt của những người khác.
Triệu Tử Văn đối với cái tâm ý đó của Hạ Bình chỉ cười khổ không nói gì. "Xem ra là Hạ Bình đã khẳng định ta rồi. Chứ nếu không cũng sẽ không thể hiện với ta trước mặt mọi người như vậy. Thật sự là không cưới nàng cũng không được rồi."
Một tiểu thư đồng xứng đôi với một tiểu nha hoàn thì mọi người cũng chẳng có gì ngạc nhiên. Nhưng mà tiểu nha hoàn này thuộc diện mắt ngọc mày ngài, băng cơ ngọc cốt, dáng người yêu kiều như hoa sen mới nở, khuôn mặt xinh đẹp đỏ bừng, lại vô tình để lộ vẻ đẹp tinh khiết động lòng người khiến cho ai cũng phải cảm thán – tiểu nha hoàn của Hạ phủ mà hình thức cũng thật là xuất sắc đến như vậy nữa.
Lâm Mộng Phỉ lạnh lùng hừ một tiếng, vỗ tay ba tiếng, nói vào trong lầu các:
- Hoa tâm đại la bặc – tấu khúc!
Trong lòng Lý Thanh Chiếu u uẩn, quay đầu về hướng khác, làm ra vẻ thờ ơ không quan tâm. Còn Dư Tư Lăng cũng cắn chặt đôi môi đỏ mọng, ôm chặt nàng ca kỹ mảnh mai.
Triệu Tử Văn thực ra đã sớm phát hiện được Dư Tư Lăng ngồi ở một góc trong lầu các, chỉ là hắn xem như không biết, coi nàng ta như người xa lạ. Cũng giống như vừa rồi, hắn vừa liếc mắt đã trực tiếp bỏ qua, không thèm nhìn đến sự tồn tại của người này.
Những du thuyền trên Tây Hồ dường như không có ý dừng lượn lờ xung quanh thuyền hoa. Trên các du thuyền, các tài tử còn giả bộ lúc lắc cái đầu, lẩm nhẩm dăm ba câu thơ có lẽ cũng chưa thuộc kỹ, ra vẻ tài tử phong lưu.
Đại tiểu thư cũng xốc bức rèm che lầu các đi ra, nhìn đầy những người đang đứng ở đầu thuyền, ánh mắt nàng tìm kiếm "người xấu" kia. Nàng bắt gặp Hạ Bình và Hạ Văn Đăng đứng ở phía bên phải mũi thuyền. Còn Mã Trí Viễn và Trương Nhữ Chu thì tương ứng đứng bên trái. "Người xấu" của nàng đứng ngay cạnh Hạ Bình, nét mặt không chút thay đổi nhìn về phía xa xăm, không hề liếc mắt nhìn nàng một cái.
Hạ Bình quơ bàn tay nhỏ bé cười nói với nàng:
- Tiểu thư, lại đây, ở đây vẫn còn chỗ trống.
Đại tiểu thư do dự một lúc lâu rồi mới chậm rãi đi tới, đến chỗ trống mà Hạ Bình đang giữ cho mình thì cúi đầu, mặt đỏ lên.
"Tỷ tỷ làm sao mà cứ có vẻ là lạ thế nhỉ?" Hạ Văn Đăng cảm thấy khó hiểu là tỷ tỷ mình rất hay đỏ mặt khi đứng trước Hạ Văn.