Mục lục
Siêu Cấp Thư Đồng
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

- Hơn nữa, ta không còn là tiểu nha đầu.
Hạ Bình đấm nắm bàn tay nhỏ bé vào ngực Triệu Tử Văn, nói:
- Chàng coi ta là chưa trưởng thành hay sao?
Khuôn mặt Hạ Bình xinh đẹp, không còn vẻ non nớt như ngày xưa, mắt phượng mày ngài, mặt hoa da phấn, thật sự là đã có hương vị thành thục. Dáng người lại khá hấp dẫn, để bộ ngực sữa chạm vào ngực Triệu Tử Văn khiến hắn cảm thấy đầy đặn và mượt mà.
Triệu Tử Văn nhìn hình dáng tròn trịa hoàn mỹ kia, lẩm bẩm nói:
- Đúng là lớn lên khá nhiều rồi.
Hạ Bình vui sướng gật đầu, nhưng sau khi phát hiện ra ánh mắt hắn là nhìn về bộ ngực sữa của mình thì nàng vừa tức vừa thẹn, dậm chân mắng:
- Đáng ghét. Ai kêu chàng xem cái này? Ta hỏi ý là hỏi xem có phải bản thân ta đã lớn cao lên không chứ?
Triệu Tử Văn cười gượng vài tiếng, lại cúi đầu nhìn quần lụa mà Hạ Bình đang mặc, dáng người duyên dáng yêu kiều, nàng quả thực cao hơn trước kia một chút. Hơn nữa, cặp đùi ngọc kia dường như dài ra không ít, đùi ngọc thon dài, thẳng tắp càng làm cho dáng người thêm uyển chuyển, thướt tha. Ngực cong mông vểnh, chính xác là kiểu khuôn mặt thiên thần, dáng người ma quỷ. Triệu Tử Văn nhìn nàng mà quả thực là chảy cả nước dãi.
- Đồ ngốc!
Hạ Bình thấy Triệu Tử Văn đần mặt ra nhìn nàng, lại càng thêm thẹn, cúi đầu, nhưng cũng kiêu ngạo ưỡn ngực mắng mỏ hắn.
Khuôn mặt xinh đẹp thanh thuần như ngọc, dáng người thành thục, nóng bỏng, Triệu Tử Văn cũng không biết nên hình dung về tiểu yêu tinh này như thế nào nữa. Hơn một tháng rồi hắn không gặp Hạ Bình, không nghĩ là nàng lại biến hóa đến nhanh như thế. Nếu là hai ba tháng không gặp, thế có khi đã thành vưu vật hại nước hại dân rồi cũng nên.
- Hạ Văn, có phải là chàng đã chịu nhiều khổ cực rồi không?
Hạ Bình dán người vào ngực Triệu Tử Văn, cảm thụ nhịp tim đập của hắn, thổn thức nói.
Thật sự là nữ nhân thay đổi đến chóng cả mặt, Triệu Tử Văn không thể không cảm thán trong lòng. Hắn ôm vòng eo mảnh khảnh của Hạ Bình, cười nói:
- Làm một hỏa đầu binh, quả thật là khá vất vả. Mỗi ngày đều là nấu cơm nấu nước, giặt giũ quần áo.
Tâm tư Hạ Bình rất đơn thuần, trong thoáng chốc ánh mắt đã ngân ngấn nước, nói:
- Trách không được Hạ Văn chàng có thể an toàn trở về. Hóa ra lại là hỏa đầu binh. Tuy nhiên…
Giọng nói Hạ Bình chợt đổi, nhỏ giọng nói:
- Tuy nhiên chàng cũng không nên nói với người khác là chàng làm hỏa đầu binh chứ.
Triệu Tử Văn quái dị cười hỏi:
- Nàng có phải là ghét bỏ một kẻ làm hỏa đầu binh như ta?
- Ta không có.
Hạ Bình hoảng lên vội vàng lắc đầu, kéo cánh tay hắn, nói:
- Người ta không có đâu. Ta chỉ sợ là người khác nói xấu thôi.
- Con và Hạ Văn thân thiết như vậy, lại còn không làm cho người ta nói xấu sao?
Lúc này Hạ phu nhân từ bên ngoài nội đường tiến vào, nhìn Hạ Bình nói, ánh mắt rõ ràng là có ý trách cứ.
- Phu nhân!
Hạ Bình hai má ửng hồng, lôi kéo Hạ phu nhân, nũng nịu nói.
Đối với tiểu nha đầu đáng yêu này, quả thật là Hạ phu nhân cũng hết cách, chỉ biết cú nhẹ vào cái trán của nàng, cười nói:
- Con ấy, thật sự là trẻ con không lớn nổi.
Hạ Bình cười hì hì tránh ở phía sau phu nhân, le lưỡi nhăn mặt trêu Triệu Tử Văn.
Phu nhân đứng trước mặt Triệu Tử Văn. Hắn xấu hổ về chuyện đã ăn đậu hũ của Hạ Bình, ngượng ngùng cười nói với phu nhân:
- Phu nhân, đã lâu rồi không gặp. Không nghĩ đến là người vẫn thanh xuân tươi trẻ ạ.
Hôm nay Hạ phu nhân mặc một bộ quần áo dài màu vàng nhạt, mắt hạnh mày ngài, mũi xinh môi anh đào tươi đẹp. Nhưng trên khuôn mặt cũng không dấu nổi dấu vết của năm tháng. Bà cười mắng:
- Đồ lẻo mép. Tuy nhiên cũng không nghĩ đến là ngươi khá thủ tín, còn biết là chưa hết nửa năm khế ước.
Triệu Tử Văn cười nói:
- Đây là đương nhiên! Quân tử nhất ngôn, tứ mã nan truy.
Hạ phu nhân gật đầu, quay sang Hạ Bình đang nhăn mặt hề bên cạnh, bảo:
- Hạ Bình, ta có một số việc muốn nói với Hạ Văn. Con đi đến chỗ tiểu thư trước đi. Nó đang đi khắp nơi tìm con đó.
Hạ Bình gật đầu, nhưng cái miệng nhỏ nhắn thì bĩu ra, bộ dáng không vui. Triệu Tử Văn nhân lúc ánh mắt phu nhân dời đi, làm bộ hôn gió gửi về phía Hạ Bình.
- Đáng ghét!
Hạ Bình nở nụ cười xinh đẹp, khuôn mặt diễm lệ như ánh bình minh, nghĩ một đằng nói một nẻo với Triệu Tử Văn, rồi vui sướng cất bước chạy vội đi.
"Có phải là ăn được rồi không?" Triệu Tử Văn nhìn theo bóng dáng của Hạ Bình, xét về mặt tổng thể là đều có sức hấp dẫn câu nhân hút hồn người ta, trong lòng không khỏi tự nhủ. "Cô bé này đúng là ngang ngửa với Lâm Mộng Phỉ".
- Được rồi, được rồi.
Hạ phu nhân cố ý hắng giọng nói với Triệu Tử Văn đang nghệt mặt ra.
Triệu Tử Văn lập tức phục hồi lại tinh thần . Mặt hắn đỏ lên, đánh trống lảng nhìn về phía bên ngoài nội đường, cười ha hả nói:
- Ai nha, nhiều ngày chưa về, không ngờ Hạ phủ có khá nhiều thay đổi.
"Tiểu dâm tặc này, mới có hơn một tháng, trong phủ có cái gì thay đổi chứ?" Phu nhân đã sớm biết rõ ý tứ bộ dạng hắn, thầm nghĩ trong lòng. Nhưng bà lại nghiêm mặt nói:
- Không biết ngươi định đối xử với Hạ Bình thế nào đây?
Triệu Tử Văn nao nao, nhìn phu nhân cười nói:
- Đây là việc mà ta có thể làm chủ được sao?
Phu nhân ảm đạm cười nói:
- Từ ngày ngươi ra ngoài nhập ngũ, Hạ Bình ngày đêm đều tưởng nhớ đến ngươi. Nó đối với ngươi đúng là tình sâu ý đậm. Hiện giờ cũng không phải là ta có thể làm chủ được nữa rồi. Ta chỉ hy vọng ngươi có thể đối xử tử tế với Hạ Bình.
Tình sâu ý đậm ư? Triệu Tử Văn nghe mà cảm thấy buồn cười, trong lòng căm giận nghĩ, "Nếu không phải là ta và Hạ Bình đã có quan hệ xác thịt, thì chỉ sợ là bà đã sớm chia rẽ ta và nàng rồi, sớm gả Hạ Bình cho thiếu gia, còn hơn là gả cho tiểu thư đồng như ta. "
Triệu Tử Văn cũng chẳng lấy gì làm cảm kích phu nhân cho lắm, ôm quyền nói với bà:
- Phu nhân, nếu phu nhân không còn điều gì khác nữa, ta xin cáo lui trước. Bạn đang đọc truyện được lấy tại TruyệnFULL.vn chấm cơm.
Phu nhân cũng chỉ là muốn nhìn Hạ Văn sau khi từ chiến trường trở về, có què tay cụt chân tí nào không. Thấy hắn vẫn khỏe mạnh lành lặn không làm sao, cũng thở nhẹ một hơi. Ngay lúc ấy lại nghĩ đến Hạ Bình đã là người Triệu gia nhà hắn, phu nhân không thể không cẩn thận, phất tay bảo Triệu Tử Văn:
- Ngươi đi đi.
Hôm nay đã gần hết buổi sáng rồi, không cần bồi tiếp thiếu gia đọc sách nữa. Triệu Tử Văn và Bảo Nhi đã hẹn cùng đi tới cửa hàng, cho nên hắn không tìm Hạ Văn Đăng và Hạ Bình nữa mà không chút khách khí, trực tiếp đi nhanh ra cửa phủ.
- Hạ Văn!
Triệu Tử Văn đang đi trong hoa viên, khi đến cái cầu vòm giữa hồ sen thì đột nhiên có một tiếng gọi động lòng người truyền tới.
Triệu Tử Văn chậm rãi quay đầu, nhìn nữ tử phía sau, mặt không chút thay đổi, nói:
- Đại tiểu thư, lâu rồi không gặp, vẫn khỏe chứ?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK