- Huynh đài quả thực có tài học. Bạn đang đọc truyện được copy tại TruyệnFULL.vn
Sử Trinh Tương không thể không thừa nhận tài học của thư đồng này quả thực phi phàm. Y trầm tư một lúc lâu sau, lơ đãng chú ý đến khuôn mặt ngăm ngăm đen của Triệu Tử Văn, linh cơ vừa động, cười nói:
- Thư đồng ma mặc, mặc sái thư đồng nhất mạch mặc.
(Dịch nghĩa:
Thư đồng mài mực, mực vẩy vào da thư đồng đen như mực.)
- Tướng quân thiêm môi, môi bạo tướng quân lưỡng mi môi.
(Dịch nghĩa:
Tướng quân thêm than, than bắn vào lông mày tướng quân cháy thành than.)
Triệu Tử Văn cười ha hả nói. Vế đối đáp trả này vừa hay phù hợp với thằng ôn râu cá trê này.
Lại là một trận âm thanh khen ngợi trầm trồ váng cả lên. Lúc này đây, đến cả lão tiên sinh cũng không nhịn được quay lưng lại mà cười. Đại tiểu thư trong sương phòng nghe Hạ Văn Đăng thuật lại cũng cười không dứt nhìn Triệu Tử Văn, nàng cười đến độ mặt đỏ hết cả lên.
Sử Trinh Tương giận dữ, mặt đỏ bừng, nói:
- Tứ thủy giang đệ nhất, tứ thì hạ đệ nhị, lão phu cư giang hạ, thùy thị đệ nhất, thùy thị đệ nhị.
(Dịch nghĩa:
Bốn nước sông thứ nhất, bốn mùa hạ thứ hai, lão phu ở dưới hạ lưu của sông, ai là thứ nhất, ai là thứ hai.)
"Tứ thủy" là chỉ hai dòng sông Trường Giang và Hoàng Hà. Còn "tứ thì" là chỉ bốn mùa Xuân, Hạ, Thu, Đông. Chỉ cần là người đọc sách thì đều hiểu rõ. Các tài tử Giang Nam thầm khen ngợi Sử Trinh Tương này không hổ là vua đối, vế đối kỳ diệu thế này cũng có thể xuất ra được.
- Mới tí tuổi đầu cũng dám tự xưng là lão phu.
Triệu Tử Văn lạnh lùng cười nhạo, nói:
- Tam giáo nho tại tiền, tam tài nhân tại hậu, tiểu tử bổn nho nhân, khởi cảm tại tiền, khởi cảm tại hậu.
Dịch nghĩa:
Tam giáo nho ở phía trước, tam tài người ở phía sau, tiểu tử ngươi theo nho, sao dám ở phía trước, sao dám ở phía sau.
Hai cái vệt râu cá trê "đối thủng bụng" này nhìn như kẻ từng trải rồi nhưng dung mạo cũng chỉ tầm trên dưới ba mươi tuổi là cùng, thế mà dám xưng là "lão phu". Trong vế đối trả của thư đồng, "tam giáo" là Nho giáo, Đạo giáo, Phật giáo, còn "tam tài" là Thiên (trời), Địa (đất) và Nhân (người). Vế đối tinh tế chỉn chu không chút khiếm khuyết nào, lại giáng "đối thủng bụng" xuống là "tiểu tử". Thực là rất tuyệt diệu!
- Đối thật hay!
Vô số tài tử Giang Nam kích động đỏ cả mặt, vỗ tay trầm trồ khen ngợi. Thư đồng này quá thần kỳ rồi.
Sử Trinh Tương liên tiếp ăn quả đắng. Y chậm rãi tĩnh tâm lại, lại khinh miệt đọc:
- Triệu Tử Văn, tự văn một tự văn, hắc diện thư đồng bối hổ bảng.
(Dịch nghĩa:
Triệu Tử Văn, tên văn mà không văn, thư đồng mặt đen đeo bảng trên lưng hổ.)
Một vế đối vừa xuất ra, những người ngồi đó ai nấy đều sợ hãi. Những người ở đây cũng có người biết thư đồng này tên thật là Triệu Tử Văn. "Đối thủng bụng" lại lấy tên hắn mà ra câu đối, thật sự là sẵn có tài học, không mấy ai so bì được.
Triệu Tử Văn lại cợt nhả nói:
- Sử Trinh Tương, chân hương bất chân hương, bạch diện tương quân xuyên cựu sam.
(Dịch nghĩa:
Sử Trinh Tương, thật thơm mà lại không có hương, tướng quân mặt trắng mặc áo cũ.)
Chính xác là hôm nay "đối thủng bụng" mặc một tấm áo cũ màu xanh. Mặc dù cũng có người không biết y là tướng quân, nhưng nghe thấy vế dưới của Triệu Tử Văn thì bọn họ đều theo bản năng chun chun cái mũi, mới phát hiện ra tướng quân da dẻ trắng trẻo này cũng không biết bao lâu rồi không giặt tấm áo xanh kia nên mùi hôi cứ thoang thoảng.
Tất cả mọi người đều bịt mũi cười phá lên ha hả.
- Ngươi......
Sử Trinh Tương tức giận đến mức quá chán nản, thiếu chút nữa phun máu tươi. Mặt y phình ra đỏ bừng. Hôm nay vốn dĩ y ăn mặc khiêm tốn đến đây, vốn cao ngạo không ngờ lại bị thư đồng này tóm được nhược điểm. Y căm giận phất ống tay áo nói với Triệu Tử Văn:
- Ngụy vô kỵ, trường tôn vô kỵ, bỉ vô kỵ, thử diệc vô kỵ.
(Ngụy Vô Kỵ, Trưởng Tôn Vô Kỵ, kia đã không cố kỵ thì này cũng không kỵ.)
Triệu Tử Văn tiếp ngay:
- Lận cùng như, ti mã tương như, danh tương như, thực bất tương như.
(Lạn Tương Như, Tư Mã Tương Như, tên thì giống mà thực tế thì không giống)
- Được lắm! Ta ra vế đối cuối cùng này. Nếu ngươi đối lại được, coi như tính là ta thua.
Sử Trinh Tương cũng không dám coi khinh thư đồng này nữa, cân nhắc mãi mới mở miệng đọc:
- Thốn thổ vi tự. Tự bàng ngôn thi, thi viết: Minh nhật tống tăng quy cổ tự!
(Tấc đất thành chùa. Bên chùa có câu thơ, thơ viết: Ngày mai đưa sư về chùa cổ!)
Thấy "đối thủng bụng" đã quyết đối một câu cuối cùng để phân định thắng thua, tài tử Giang Nam đều toát hết cả mồ hôi. Nếu như không đối lại được, cũng đồng nghĩa với việc tài tử Giang Nam không đánh lại được tài tử phương Bắc. Đây chính là một cuộc đấu vì danh dự.
Một lát sau, Triệu Tử Văn ha hả cười lớn, nói:
- Đối câu đối cơ bản chỉ là để tiêu khiển mua vui thôi. Ta thấy câu này không đối cũng thế thôi.
- Hạ Văn, ngươi không thể không đối.
Trong sương phòng, Đại tiểu thư nghe mà cả người run lên, sợ tới mức suýt nữa thì ngất, túm chặt chéo áo, mắt ngân ngấn nước, lẩm bẩm nói.
- Đối không được thì chính là không đối được. Ngươi đây là nhận thua hay là bỏ quyền?
Sử Trinh Tương lại nhếch cái vẩy râu lên, khinh miệt nói.
- Nhận thua á? Ta là người mang nhiệm vụ trong mình. Aizzzz, xem ra cái vế đối này không đối lại không được được rồi.
Triệu Tử Văn thở dài nói, rồi đọc ra vế đối:
- Song mộc thành lâm. Lâm hạ kỳ cấm, cấm vân: Phủ cân dĩ thì nhập sơn lâm. (Dịch nghĩa: Hai cây thành rừng. Ngoài rừng nêu cấm chú, cấm rằng: Cầm lấy rìu lúc vào núi rừng.)
Tĩnh, tuyệt đối im phăng phắc. Khi thư đồng kia quả thực đánh bại "vua đối", tất cả mọi người đều trợn hết cả hai mắt..
- Ta thua rồi.
Sử Trinh Tương thở dài thật sâu, nhưng đôi mắt sáng ngời nhìn và nói với Triệu Tử Văn:
- Huynh đài có tài học như vậy, chắc không phải chỉ đơn giản là một thư đồng nho nhỏ như thế.
Thư đồng lạc đường nơi trần thế này lại đánh bại Tham mưu tướng quân "đối thủng bụng", tài tử Giang Nam nghe thấy "đối thủng bụng" nhận thua thì đều rộ hết cả lên, cảm giác như hôm nay thư đồng thật sự có thần nhân hỗ trợ, không ngờ lại đánh bại được vua đối, quả thực là đã mang lại vinh dự cho tài tử Giang Nam.
- Kỳ thật, hai người chúng ta là kẻ đồng hành.
Triệu Tử Văn cười ha hả nói.
- Chẳng qua, ngươi là làm tham mưu ......
Lúc này mọi người đều ồn ào, đều ngạc nhiên thán phục học thức của Triệu Tử Văn, tiếng nói ồn ào khiến cho Sử Trinh Tương không nghe được Triệu Tử Văn vừa nói gì.
"Keng......" Một tiếng, gia đinh Hạ phủ lại gõ thanh la nói lớn:
- Người nào thắng câu đối, lên thuyền hoa chính thức tham gia tỷ võ kén rể.
- Huynh đài, ngươi mau đi đi. Ta thua tâm phục khẩu phục rồi.
Sử Trinh Tương cũng không phải là kẻ thua mà cay cú. Thua thì thua, y vẫn cười nói phóng khoáng. Nhưng ánh mắt vừa chuyển, y lại nhẹ giọng nhắc nhở:
- Nhưng ngươi phải cẩn thận. Khi luận võ nếu đánh không lại thì sớm nhận thua đi, bằng không thì khó bảo toàn tính mạng.
Triệu Tử Văn đã sớm dự đoán được là Cửu Hoàng tử sẽ mời nhiều cao thủ đến hỗ trợ. Hắn đã đánh bại được Tham mưu tướng quân của gã, kế tiếp phải là một kẻ nào đó võ nghệ cao cường.
- Đa tạ Sử huynh!
Triệu Tử Văn quả thực rất có thiện cảm với Sử Trinh Tương này, nhưng vẫn cự tuyệt ý tốt của y, bước nhanh lên thuyền hoa, cười ha hả nói:
- Kể cả hắn có cường thịnh hơn nữa, ta cũng có thể đánh bại được hắn.
Toàn thân Triệu Tử Văn toát ra một khí phách linh hoạt và sắc bén khiến Sử Trinh Tương thất kinh. Ánh mắt y lại mê man, hoang mang vô cùng, ngơ ngẩn nói một mình:
- Hắn rốt cuộc là người thế nào?
Lôi đài tỷ võ là một vòng tròn được vẽ ở đầu thuyền hoa. Triệu Tử Văn vừa bước lên tấm ván gỗ lên thuyền thì đã nhìn thấy Hạ phu nhân và một hán tử trung niên ngồi trước mũi thuyền. Hán tử kia mày rậm mắt ưng, khuôn mặt có vẻ như đã từng bị đao chém phải, thể hiện đủ mười phần cương liệt và khí khái, thắt lưng to lớn lại làm nổi bật sự cường tráng của thân thể mình đồng da sắt. Những người lên thuyền liếc nhìn đã biết vị này chính là Đại tướng quân Kinh quốc Hạ Anh Kiệt.
Những người lên được thuyền hoa cũng ít ỏi chỉ hai mươi người. Có thể thấy được sự khó khăn của vòng thi thơ từ và sự tàn khốc của vòng thi đối câu đối. Triệu Tử Văn nhanh mắt đã nhìn ra tiểu Vương gia Hạng Tử Hiên và Cửu Hoàng tử Hạng Long Đào. Hôm nay hai người đó thật sự là vì Đại tiểu thư mà đến, nhưng mà hai chú cháu tranh chấp nhau thì có vẻ khá buồn cười. Nhưng mọi người có ai dám nói ra miệng? Vũ nhục hoàng thân quốc thích là tội đáng mất đầu, trong lòng chỉ nghĩ cũng không dám nghĩ nữa là.
- Tử Văn, sao ngươi cũng tham gia cuộc đấu này? Chẳng lẽ ngươi cũng .......
Hạng Tử Hiên đi đến bên cạnh Triệu Tử Văn, kinh ngạc nói.
Triệu Tử Văn vội lắc đầu, đáp:
- Đừng có nói lung tung. Đây là thiếu gia giao nhiệm vụ cho ta. Ta đúng là thân bất do kỷ (không cố ý, không tự quyết định được)!
Hạng Tử Hiên thông minh hơn người, lập tức đoán được nguyên do trong đó. Hắn thở phào nhẹ nhõm, nói:
- Nhưng mà ngươi thật muốn tranh hạng nhất trong lần tỷ võ chiêu thân này sao?
- Chuyện này ......
Triệu Tử Văn nhất thời im lặng, cũng không biết nên nói thế nào nữa. Nhiệm vụ chính của hắn là tranh hạng nhất, nhưng nếu như làm thế thì Hạng Tử Hiên làm sao mà cưới Đại tiểu thư được?
Hạng Tử Hiên lại cân nhắc một hồi lâu rồi mới nói:
- Hạ Văn, ngươi có thể hay không ......
- Tỷ võ chiêu thân chính thức bắt đầu!
Gia đinh của Hạ phủ đập mạnh xuống thanh la, lớn giọng kêu. Vừa lúc cắt ngang câu Hạng Tử Hiên định nói.
Trong phút chốc, thuyền hoa kín chật những người. Những người trên Tô Đê cũng đều rát kích động, ai cũng muốn biết kết quả trận tỷ võ chiêu thân này. Hạ tướng quân dường như là cố ý để thuyền hoa đỗ lại ở bên hồ để mọi người có thể đứng trên Tô Đê cũng xem được.
Hạ tướng quân ngồi ở mũi thuyền lạnh lùng nhìn quét qua hai mươi người thăng cấp. Sát khí của nhiều năm chinh chiến nơi sa trường khiến cho những người thăng cấp nhìn lão đều thấy lạnh cả lòng. Chỉ có Triệu Tử Văn là vẫn bình tĩnh, hoàn toàn chả xem Hạ tướng quân này vào đâu cả.
Ánh mắt Hạ phu nhân cũng nhìn về phía những người thăng cấp. Khi nhìn thấy thư đồng phóng đãng không ai kiềm chế nổi kia, bà trước là cả kinh, sau đó là vụng trộm nói nhỏ vài câu bên tai Hạ tướng quân.
Sắc mặt Hạ tướng quân lập tức trầm xuống. Lão giận dữ nhìn Triệu Tử Văn, dường như muốn một quyền đánh chết cái gã thư đồng có ý tưởng kỳ lạ muốn cưới Đại tiểu thư này.
Triệu Tử Văn nhếch mép, cái đầu ngất ngư ngắm nghĩa những lầu các đình đài xa xa phía Tây hồ. Hắn đã sớm biết là Hạ tướng quân sẽ có biểu tình như thế này, sớm đã có ý thức phòng bị lão ta rồi, cho nên trực tiếp bỏ qua ánh mắt của lão.
- Các vị có thể vượt qua được ba cửa, chứng tỏ cũng đều là người có tài học. Có điều là chỉ dựa vào văn tài thì không được. Dụng ý thực sự của tỷ võ chiêu thân vẫn là luận võ, cho nên trước khi hai bên luận võ thì vẫn còn phải có một cửa ải nữa.
Hạ tướng quân đứng dậy, ánh mắt lạnh lùng nhìn quét qua từng người thăng cấp một, lại nghiêm mặt nói:
- Chỉ cần người nào có thể đỡ được ba chiêu của ta thì coi như qua cửa, chính thức tiến vào luận võ. Ai không muốn thì giờ bỏ quyền cũng vẫn còn kịp đó.
Hạ tướng quân mặc một bộ trường bào màu xanh, giản dị và thanh liêm, nhưng đôi mắt tỏa hào quang, sát khí cả người hừng hực khiến cho đám tài tử chỉ biết văn tài nhìn mà mồ hôi mẹ mồ hôi con toàn thân tuôn ra ào ạt. Sau một lúc lâu, mấy vị tài tử đã sợ tới mức thối lui, bỏ quyền, đi xuống thuyền hoa.
Khi Hạ tướng quân nói xong thì còn lạnh lùng nhìn Triệu Tử Văn, ý tứ là khuyên hắn sớm rời khỏi trận tỷ võ chiêu thân. Triệu Tử Văn cũng hiểu được cái cửa ải ba chiêu này rõ ràng là đối phó với mình thôi. Chỉ sợ là đối với mình thì sức mạnh ba chiêu này của Hạ tướng quân sẽ rất lớn, so với những người khác sẽ nặng tay hơn.