Phương Thiên Vũ suy nghĩ một lát rồi nói:
- Đáp án quy định chữ có ba nét, nhưng chữ này có hơn mười nét, làm sao mà là chữ này được.
- Không phải giả bộ nữa.
Dư Tư Lăng hừ nhẹ nói. Đại tiểu thư sớm đã biết hắn xuất chúng, viết ra chữ này tất nhiên hắn có dụng ý.
Triệu Tử Văn mỉm cười, quay sang phía ba người nói:
- Kỳ thật đáp án rất đơn giản, huyền cơ nằm ở chữ Thốn.
Hắn vừa nói vừa cầm bút viết chữ Thốn lên mặt giấy.
Thốn? Ba người lại nghĩ ngợi một phen , nhưng không tìm được đáp án, đếu lắc đầu:
- Phiên sơn thiệp thủy đáo cửu giang
(Dịch thơ: Vượt núi băng ngàn đến cửu giang.)
Dường như trong ý tứ căn bản không phải là ý đó.
Triệu Tử Văn cười ảm đạm, lại viết lên giấy một chữ Sơn và một chữ Thủy:
- Các ngươi biết chữ này chứ ?
- Ngươi đừng thừa nước đục thả câu, nói nhanh lên đi.
Hạ Văn Đăng đối với đọc sách không hề hứng thú, đoán đố đèn cũng rất thích nhưng không chịu kiên nhẫn suy nghĩ, vội la lên.
Xung quanh các tài tử, tiểu thư đều bị tài văn chương của Triệu Tử Văn hấp dẫn, lại nhìn câu đố đèn vừa rồi, cân nhắc sau một lúc lâu đều thở dài:
- Thật là một câu đố khó. Bạn đang đọc truyện tại TruyệnFULL.vn - www.TruyệnFULL.vn
- Ta nói……
Triệu Tử Văn nói:
- Đố đèn xem có vẻ khó, kỳ thật rất đơn giản.
Rất đơn giản? Mọi người nghe cảm thấy có chút mơ hồ:
- Dễ sao ta không giải được ?
- Ta nghĩ mọi người hắn là biết cửu giang huyền còn có một tên khác là Tầm Dương Huyền.
Triệu Tử Văn cười nói:
- Chữ tầm bên trên có chữ sơn, thêm tam điểm thủy...
Hắn không biết thời cổ đại người ta gọi ba cái gạch này là gì, vì vậy hắn mặt dày nói đại theo mấy bộ phim hắn xem là tam điểm thủy.
Tam điểm thủy nằm bên trái của chữ thốn, bởi vì là chữ tượng hình, hình dung như ba dòng sông, về cơ bản có thể biểu ý nói vượt núi băng sông, vì vậy chỉ có thể là chữ Tầm .
Tầm Dương ? Tất cả mọi người lập tức như tỉnh ngộ, trước đó mọi người đều chán nản không ai nghĩ ra. Lúc này, tất cả đều thán phục vị tài tử này suy nghĩ tinh tế, không khỏi vỗ tay nói:
- Công tử tài học thật cao !!!
Đại tiểu thư nghe hắn giảng đạo lý rõ ràng, hơn nữa ở trước mặt mọi người
mặt không đổi sắc, thong dong, bình tĩnh, thấy hắn học thức phi phàm, ánh mắt Đại tiểu thư vừa vui mừng lại vừa thống khổ, lẳng lặng ngắm nhìn phong tư hiên ngang của tên thư đồng.
- Khá lắm tiểu thư đồng, thật đúng là cái gì cũng biết.
Dư Tư Lăng tuy ghét thư đồng này nhưng lại không thể không khâm phục bản lĩnh của hắn.
Triệu Tử Văn đứng bên cạnh Hạng Tử Hiên, ba người cùng đi theo cũng khâm phục học thức của Hạ Văn, câu đố đèn này bây giờ quả thật rất dễ dàng, nhưng thực ra ý đố cực kỳ gian nan, bọn họ ồn ào nói:
- Tốt, tốt…..Đoán tiếp câu nữa nào!
Ông chủ giơ ngón tay cái lên tán thưởng, đoán đèn chủ yếu là để thu hút khách mua đen, nhưng nếu đoán đèn có thưởng nếu ai cũng đoán được thì không gọi là đố đèn, mặc dù thu hút được nhiều người thì kinh doanh không kém nhưng có thưởng thì mọi việc lại khác, lão vội vàng kéo một chiếc đèn đố xuống, chậm rãi đọc
- Vô biên lạc mộc tiêu tiêu hạ--đánh một chữ.
(Rừng gỗ vô biên gió vi vu thổi – Đoán một chữ)
Đố đèn vừa mới mở ra, mọi người lại trầm tư suy nghĩ, nhưng Triệu Tử Văn vẫn vậy, bỏ qua hoàn toàn không để tâm, trời cũng tối dần, tiểu quán hai bên đường phố treo đủ loại kiểu dáng đèn màu, có đèn hình vuông, có đèn hình người, cả nghìn loại đèn màu làm cho người đi xem hội hoa cả mắt, các tiểu thư đang tuổi thanh xuân mặc váy đủ màu, cầm đèn màu đi dạo, bước chậm trên phố, giống như muôn hoa đua thắm khoe sắc hồng, làm cho ai nhìn cũng mê muội.
- Hạ Văn, Hạ Văn.
Phương Thiên Vũ thấy hắn mắt đăm chiêu nhìn một chỗ, lấy tay gõ vào cánh tay hắn hai cái:
- Câu đố đèn kia ngươi đọc chưa hả ?
Triệu Tử Văn bị Phương Thiên Vũ đập mới bừng tỉnh lại, đi sang thấy nhiều tài tử tiểu thư đang nhìn hắn, bộ dạng vừa nhìn đã biết là không đoán được câu đố này , hắn lắc đầu:
- Ta còn chưa xem, để ta đọc.
Thấy các tiểu thư trong mắt đầy vẻ sùng kính, hắn khẳng định là không thể cự tuyệt.
Mọi người đều bị một câu nói của hắn khiến dở khóc dở cười, lúc này ai cũng cảm thấy tên thư đồng này đối với đố đèn chẳng có tí quan tâm nào, xem cũng chỉ liếc qua một chút như chơi đùa
- Vô biên lạc mộc tiêu tiêu hạ
Triệu Tử Văn nhướng mày, câu này hắn đã từng nghe qua trong thơ, nhưng hoàn toàn không hiểu câu thơ này có nghĩa gì, về căn bản không thể giải được.
Hạng Tử Hiên thấy hắn cau mày, cười cười nói:
- Hạ Văn, quên đi, câu đố đèn này không biết ai ra đối, nhưng quả thực quá khó, chúng ta cũng không cần phải phí thời gian cân não.
Triệu Tử Văn thoạt nhìn bề ngoài thì quả thật hắn không để ý điều gì, nhưng hắn lại là một người chấp nhất, làm gì cũng liều mạng làm cho xong, hắn cầm lấy chiếc quạt nhỏ, đập đập trán, cân nhắc một hồi lâu, câu này là một câu thơ vang danh lịch sử, có tâm trạng thương cảm, tự nhiên phải hướng về lịch sử mà làm.
- Không đoán được thì không đoán được, giả bộ cái gì
Dư Tư Lăng thấy hắn trầm tư, ánh mắt thâm thúy, biểu tình nghiêm túc, bộ dáng quả thực có vài phần tuấn lãng, bất phàm, khiến các thiếu nữ xung quanh đều tỏ ra si mê, Dư Tư Lăng là một người yêu thích nữ nhân, không khỏi tức giận, ghen tị chửi bới.
- Tư Lăng, không nên làm loạn.
Đại tiểu thư vừa rồi nhìn hắn đến si ngốc, chính nàng cũng không ngờ mình trước đây lại dùng hạ sách để đối phó hắn, cứ nghĩ lại nàng lại tiếc hận, đau lòng, vì vậy, thấy Dư Tư Lăng mắng hắn, nàng liền ngăn lại.
Tiêu tiêu hạ (thổi vi vu) ?
Triệu Tử Văn lặp đi lặp lại câu này, hai mắt lập tức sáng ngời, cười lớn:
- Ta biết rồi !!!
Đoán được rồi ??? Mọi người cả kinh, câu thơ này căn bản không có ý tứ gì, đoán chữ vốn phải có hình, có ý, nhưng câu thơ này thì không, làm sao đoán ???
Triệu Tử Văn nhìn ánh mắt kinh ngạc của mọi người, cười nói:
- Câu này ứng với một chữ !!!