– Hát đi, hát một bài đi .
Mọi người đều hô to, Nhạc Phá Nô kia là hăng hái nhất.
- Nếu như tỷ tỷ đã muốn nghe vậy thì ta đành cung kính không bằng tuân mệnh vậy!
Đôi mắt Triệu Tử Văn hiện lên những tia sáng kỳ dị, tựa hồ nghĩ tới một ca khúc thích hợp với không khí hôm nay.
Làm một tướng quân tính tình luôn luôn thô bạo, không ngờ Triệu tướng quân thực sự lại là một người bình dị gân gũi thê này. Nữ quan nở nụ cười vui mừng, thầm cảm thán Hưng Bình công chúa như hoa như ngọc với Triệu tướng quân thật sự là một đôi trai tài gái sắc.
Lương Mộ Phi cắn chặt răng, cũng không biết là hắn muốn hát bài gì nữa, trong lòng tràn ngập mong chờ.
Ngày thường Triệu Tử Văn thường hát mấy bài hát linh tinh, Lương Mộ Phỉ thật sự là lo lắng hắn sẽ hát những bài hát loại này.
Mọi người ấy Triệu tướng quân muốn hát liền lập tức ngậm miệng, cả hoa viên lập tức trở nên yên lặng.
Triệu Tử Văn hít sâu một hơi, khuôn mặt lộ ra nụ cười nhàn nhạt, cất tiếng hát vang:
- Nhiệt tình của ngày mùa hè đã làm cảm động cả mùa xuân uể oải,
ánh mặt trời chiếu lên gia đình mỹ mãn, mỗi một câu tình ca đều gợi lên ký ức.
Nhớ năm đó ta đã quen nàng như thế nào,
mùa đông ưu thương chấm dứt trời mùa thu cô đơn,
gió nhẹ thổi tới những nỗi niềm đau khổ,
con chim cất cao tiếng hát không muốn biệt ly,
giờ phút này ta mong biết bao được ôm nàng.
Hãy nghe ta nói, tay trong tay theo ta cùng nhau đi, trải qua cuộc sống yên bình,
ngày hôm qua nàng không tới kịp, ngày mai sẽ nuối tiếc,
hôm nay nàng phải gả cho ta.
Hãy nghe ta nói, tay trong tay chúng ta cùng nhau đi, giao cả đời nàng cho ta,
không nên quay đầu lại nhìn ngày hôm qua, ngày mai sắp tới rồi, hôm nay nàng phải gả cho ta.
(Chú thích: Bài hát "Marry me to day" của Đào Triết và Thái Y Lâm)
Tiếng ca làm cho mọi người có một cảm giác ấm áp, giống như mùa xuân hoa nở, chung quanh cũng tràn ngập hương hoa xuân. Vẻ hạnh phúc luôn luôn khiến người ta cảm thấy lưu luyến. Một thời kỳ như vậy, một tiếng ca như vậy, một cuộc sống tốt đẹp như vậy khiến tâm tình người ta cũng theo tiếng ca bay đi.
"Hôm nay nàng phải gả cho ta." Một câu này khiến cho những đôi nam nữ yêu nhau nghe thấy càng mong mỏi được thành thân.
Hơn nữa giọng nói đặc biệt của Triệu đại nhân khiến người ta cảm thấy như cây cối đón gió xuân. Mọi người nghe tới si mê, khó lòng tự kiềm chế.
Mọi người cũng không biết phải nói sao để biểu đạt tâm tình hiện tại, chỉ biết Triệu tướng quân tuyệt đối là một kỳ nhân tiền vô cố nhân, hậu lai vô giả!
"Hôm nay nàng phải gả cho ta!" Lương Mộ Phỉ vui sướng nghe tiếng ca này. Lời hát lộ ra vẻ vui sướng khi được thành thân. Nàng vui mừng và kích động cắn chặt hàm răng, hưng phấn tới đỏ bừng khuôn mặt nhỏ nhắn, thiếu chút nữa vì quá hạnh phúc mà ngất lịm. Bạn đang đọc truyện tại TruyệnFULL.vn - www.TruyệnFULL.vn
Nàng khẽ sẵng gíọng nói:
- Chẳng lẽ hắn vừa hát bài ca ở quê nhà hắn sao? Bài ca này thực sự rất hay.
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Dư Tư Lăng ửng hồng, đôi mắt đã ngân ngấn nước, trong đầu ảo tưởng ra cảnh sau này cùng thành thân, tướng công cũng hát khúc ca kinh thế hãi tục nhưng vô cùng êm ái này.
- Tướng công.
Dư Tư Lăng hạnh phúc thấp giọng hô một tiếng, thiếu chút nữa là lao thẳng ra cửa, nhào vào người tướng công nàng mà khóc.
- Mở cửa! Mở cửa!
Ba vấn đề đã được Triệu tưóng quân vượt qua một cách hoàn mỹ. Mọi người hưng phấn hô to, tiếng hô nhứ sóng triều trào dâng.
Lúc này trong tiếng kêu gọi của mọi người, cánh cửa chậm rãi mở ra, lộ ra một cánh tay. Đây chính là dựa theo quy tắc của Tây Lương quốc .... Muốn được lì xì.
Thư đồng do lễ bộ quan viên của Tây Lương quốc chuẩn bị cho Triệu tướng quân mang bao lì xì tới. Lúc này cánh cửa mới hoàn toàn được mở ra. Mọi người ở phía trong đểu hô lên vui mừng:
- Cung chúc Phò mã và công chúa tân hôn hạnh phúc! Vĩnh kết đồng tâm, trăm năm hảo hợp!
Triệu Tử Văn dẫn đầu đi vào khuê phòng Hưng Bình công chúa, mỉm cười hướng mọi người hành lễ. Khi thấy tiểu ny tử Lăng Nhi, hắn để lộ ra hàm răng trắng bóng cười xấu xa với nàng.
Tiểu ny tử này thấy nụ cười xấu xa của hắn sao không biết đây là tướng công muốn an ủi nàng. Nàng vừa cúi đầu, trong lòng ngọt lịm.
Ngồi trước bàn trang điểm là một nữ tử đội mũ phượng, mặc áo cưới, vóc người thướt tha. Triệu Tử Văn nhìn về phía trang phục diễm lệ vô cùng của Hưng Bình công chúa, trong lòng dâng lên nhu tình khó tả.
Ở trong sơn hồ, Lương Mộ Phỉ vốn là tới giết Triệu Tử Văn, nhưng cuối cùng lại thất thân cứu lấy một mạng của hắn. Duyên phận của hai người ly kỳ như vậy, hôm nay được thành thân, trong lòng không khỏi cảm thấy hạnh phúc trào dâng.
- Phò mã, mau ôm công chúa ra ngoài đi.
Một nữ quan đứng bên Hưng Bình công chúa cười dài nói.
Triệu Tử Văn đối với lễ tục Tây Lương thực sự không quen thuộc lắm, nghe thấy nữ quan thúc giục liền đi tới gần Hưng Bình công chúa vẫn đang ngồi đối diện với gương đồng, ôm lấy vòng eo nhỏ nhắn của nàng.
Lương Mộ Phi "uhm" một tiếng, trong yết hầu dường như vang lên tiếng rên rỉ như có như không. Nàng dù là một tiểu hồ ly phóng khoáng nhưng hôm nay là ngày cưới của nàng, trước mặt mọi người bị Phò mã ôm nên vẫn không tránh khỏi tim đập chân run.
Hưng Bình công chúa nép vào trong lòng Triệu Tử Văn, khuôn mặt hạnh phúc đỏ bừng lên, giống như mặt trời lúc bình minh. Chỉ là có mũ phượng che đi nên mọi người không thể nhìn thấy khuôn mặt kiều mỵ xinh xắn của công chúa.
Triệu Tử Văn ôm Mộ Phỉ tới trước cửa, nữ quan lại cười nói:
- Phò mã buông công chúa ra đi. Người cùng với công chúa đi bái biệt Quốc chủ đi.
Những người bên ngoài phòng thấy Phò mã ôm công chúa tới trước cửa đều hưng phấn kêu to.
- Tử Văn, mau buông muội xuống
Lương Mộ Phi lo hắn không hiểu lễ nghi Tây Lương quốc, nhẹ giọng nói.
- Ta cứ bế muội đi.
Triệu Tử Văn nhìn tiểu ny tử đang đội mũ phượng, khẽ cười nói, trong ánh mắt đã có vẻ bá đạo.
- Đáng ghét, huynh không thể hồ đồ như vậy.
Lương Mộ Phi nói lời trái với lòng, trong nội tâm cảm thấy vô cùng ngọt ngào.
Triệu Tử Văn mặc kệ tất cả, cứ ôm chặt lấy thân thể mềm mại của nàng, không cho nàng lộn xộn, hướng về phía Lăng Vân Điện của hoàng thành đi tới.
Mọi người thấy Phò mã gia trực tiếp ôm công chúa mà đi thì hơi kinh ngạc. Chẳng lẽ Phò mã lấy công chúa mà lại còn bày trò sao?
Nữ quan khóc không ra nước mắt, muốn đuổi theo ngăn cản Phò mã gia nhưng rồi nghĩ lại đành phải để hắn hồ đồ đi. Dù sao thì ngoài Quốc chủ ra cũng chăng có ai dám nói hắn.
Trong lòng Dư Tư Lăng có chút chua xót, vừa hâm mộ Mộ Phỉ lại vửa ghen ghét. Nhưng nàng biết Mộ Phỉ đã phải trải qua rất nhiều đau khổ mới có thể ở cùng với tướng công. Trong lòng nàng hơn một nửa là mừng thay cho Mộ Phỉ.
Trong Lăng Vân Điện, Tây Lương Quốc chủ đang ngồi trên long ỷ chờ Hưng Bình công chúa đến hành lễ bái biệt.
Lão cùng với công chúa bảo bối của mình mới vừa được đoàn tụ không lâu, hôm nay đã phải chia lìa. Trong lòng lão cũng không muốn vậy nhưng đành phải tự an ủi, Mộ Phỉ dù sao cũng đã tìm được lang quân như ý nàng.
Đến khi nhìn thấy Triệu tướng quân với tác phong không biết tự kiềm chế ôm Hưng Bình công chúa tiến vào, Quốc chủ liền cảm thấy giở khóc giở cười, trong lòng thầm nghĩ, Triệu tướng quân này làm việc đúng là khác với thường nhân.
- Còn không mau buông muội ra.
Lương Mộ Phỉ qua mũ phượng nhìn thấy phụ hoàng đang ngồi trên long ỷ, ngượng ngùng khẽ nói một tiếng.
Dù sao thì cũng không thể ở trước mặt Quốc chủ chiếm tiện nghi của con gái lão ta nhỉ? Triệu Tử Văn ngượng ngùng cười, chậm rãi đặt Hưng Bình công chúa xuống, đồng thời tiến lên quỳ xuống:
- Nhạc phụ đại nhân xin nhận của tiểu tế một lạy!
Sau khi nói xong liền dập đầu lạy một cái.
Nếu là cha vợ thì cũng coi như là một nửa là cha hắn, hắn vái một cái cũng là thiên kinh địa nghĩa. Hơn nữa lấy nữ nhi bảo bối của người ta lừa tới Kinh quốc thì cũng phải trả giá chứ.
- Tốt, tốt, tốt!
Một người không bao giờ chịu cúi đầu như Triệu tướng quân lại có thể hướng người khác mà lạy như vậy cũng đủ thấy Triệu tướng quân coi trọng Hưng Bình công chúa như thế nào. Tây Lương quốc chủ cười ha hả, sau đó hô ba tiếng "tốt" rồi nói:
- Hiền tế, miễn lễ.
Ánh mắt quốc chủ lại chuyển tới Hưng Bình công chúa ăn mặc lộng lẫy vô cùng, trong đó có vẻ không nỡ, ánh mắt đầy phức tạp.
Hai từ nữ dìu đỡ Hưng Bình công chúa đi tới trước mặt Tây Lương quốc chủ. Lập tức Lương Mộ Phỉ yêu kiều quỳ xuống, chậm rãi hành lễ bái biệt.
Từ động tác của nàng, Triệu Tử Văn thậm chí có thể cảm nhận tâm trạng nặng nề của nàng. Mỗi một nữ tử khi xuất giá đều không nỡ xa cha mẹ. Mà Mộ Phỉ vừa mới được đoàn tụ cùng với phụ vương nàng, cho nên rất không đành lòng.
- Phụ vương!
Lương Mộ Phỉ nhỏ giọng kêu một tiếng, rồi cũng không biết nói gì hơn, nước mắt cuồn cuộn tuôn rơi, nhìn khuôn mặt đã già nua của quốc chủ, nghĩ tới việc phụ vương vất vả hơn mười năm phục quốc, bỏ bao nhiêu tâm huyết, trong lòng đau xót, đột nhiên nhào vào trong lòng hắn nức nở nói:
- Phụ vương, Mộ Phỉ không muốn rời xa người.
Quốc chủ nhất thời cảm thấy lão lệ doanh tròng, vỗ đầu nữ nhi cười nói:
- Hài tử ngốc, hôm nay là ngày hạnh phúc nhất đời con, không nên khóc. Lúc nào rảnh rỗi thì đến thăm phụ vương là ta đã cảm thấy đủ rồi!
- Phụ vương, nữ nhi nhất định sẽ thường xuyên đến thăm người.
Lương Mộ Phỉ cảm nhận thân tình ấm áp, nhẹ giọng nói.
Lương Mộ Phi đã bị chia lìa với Tây Lương Quốc chủ khi Hưng Khánh thành bị công phá. Dưới sự đuổi giết của đại quân Hung Nô, nàng cùng với mẫu thân của nàng lưu lạc tới Đại Kinh, sau đó được Sở Thăng thu nhận. Mà mẫu thân của nàng trên đường chạy trốn nhiễm bệnh nặng, ở Đại Kinh không được bao lâu thì qua đời. Nàng từ nhỏ đã theo Sở Thăng tập võ, giúp việc cho y, mãi cho tới khi Quốc chủ đón nàng trờ về Tây Lương.
Từ đó có thể thấy được thân thế bi thương của nàng. Quốc chủ cũng vì nguyên nhân này mà đối với mẫu tử các nàng vô cùng áy náy, cho nên đối với Lương Mộ Phỉ vô cùng quan tâm và thương yêu.
Quốc chủ dắt nữ nhi tới giao vào tay Triệu Tử Văn, nhìn thẳng vào hai mắt hắn trịnh trọng nói:
- Tử Văn, hôm nay trẫm giao Hưng Bình cho ngươi. Ngươi sau này nhất định phải đôi xử với nó thật tốt, nếu không cho dù là có phải chịu kiệt quệ hết cả quốc lực của Tây Lương quốc, trẫm cũng thề không bỏ qua cho ngươi!
Vành mắt Quốc chủ không ngờ đã hồng lên, mỗi câu nói đều vô cùng mạnh mẽ.
Triệu Tử Văn cũng phát lời thề của nam nhân:
- Nhạc phụ xin yên tâm! Ai muốn khi dễ Mộ Phỉ thì phải bước qua xác ta!
- Cái gì mà xác chứ!
Lương Mộ Phi lau nước mắt khẽ cáu nói:
- Đừng có nói gở!
Quốc chủ nhìn Triệu tướng quân đầy chính khí, cũng không còn lo lắng gì, trong mắt chỉ còn sự nuối tiếc khi phải chia lìa.