“Umm, được!” Dung Chỉ ngáp một cái, chậm chạp mở miệng: “Chuyện nhỏ này, công chúa tự tìm Hoa Thác cũng được. Chỉ cần là việc có liên quan đến môn phái của Việt Tiệp Phi, có thể gây khó dễ cho bọn họ thì không cần yêu cầu, Hoa Thác cũng sẵn sàng làm!”
Nói xong, hắn lại từ từ nằm xuống bệ đá.
Sở Ngọc vội vàng đi tìm Hoa Thác, được hắn nhận lời liền quay trở lại chỗ Dung Chỉ. Thấy hô hấp thong thả đều đặn, hiển nhiên là hắn lại ngủ.
Đưa tay định lay hắn tỉnh dậy, vừa vươn tay ra, Sở Ngọc dừng động tác. Nàng nhìn Dung Chỉ ngủ an tĩnh, những ngờ vực vô căn cứ, sốt ruột, tâm trí hỗn loạn lập tức dịu xuống, bình an trở lại.
Giống như là bị thi triển ma pháp.
Dưới tán lá trúc che đi ánh nắng gay gắt giữa trưa, gương mặt hắn tuấn mỹ bình thản. Đôi mắt sâu không lường được giờ đang nhắm lại, hàng mi dài rậm rạp như quạt lông, làn môi nhợt nhạt gần giống màu da, chỉ có nhìn kỹ mới thấy sắc hồng nhàn nhạt.
Tại sao môi hắn lại nhợt nhạt như vậy?
Sở Ngọc ngồi xuống mép bệ đá bên cạnh Dung Chỉ, ánh mắt vẫn chăm chú nhìn hắn. Suy nghĩ trống trải, nhưng không hề hoang mang, giống như bầu trời xanh rộng phía trên, tự do thuận theo gió bay lượn. Hô hấp của nàng cũng giống như không khí xung quanh, giữa nóng bức mang theo hơi lạnh.
Thời gian chậm rãi trôi đi, góc độ nắng chiếu dần dần thay đổi. Cuối cùng có một tia nắng rọi vào mặt Dung Chỉ. Hắn mở mắt, thấy Sở Ngọc ngồi bên cạnh. Nàng đứng dậy để tránh bị nắng chiếu, mà hắn bỗng nở nụ cười nhợt nhạt: “Công chúa, vẫn còn sớm mà!”
“Còn sớm ư?” Nhìn thấy ánh cười trong mắt hắn, chút khó chịu trong lòng nàng bỗng tản mát đi: “Ngươi thật kỳ lạ! Về lý mà nói, việc của Thiên Như Kính, chẳng phải ngươi nên quan tâm sao? Vậy mà nghe ta nói xong, ngươi lại tiếp tục ngủ?”
Dung Chỉ thong thả nói: “Nếu ta có nóng ruột như lửa đốt thì cũng chẳng có tác dụng gì. Việc này đã có Hoa Thác đi tìm hiểu, ta chỉ cần đợi tin tức của hắn là được. Nếu trong lòng hỗn loạn, thì sao có thể tìm biện pháp giải quyết chính xác được?” Không gấp gáp, không thể hiện chút quan tâm nào, chỉ là so với mọi người, hắn quá bình thản!
Đối với việc chưa xác định được, không hề suy đoán lung tung để tự mình lâm vào hoang mang rối loạn. Để làm được như thế phải có một ý chí khống chế mạnh mẽ biết bao nhiêu!
Đôi mắt tối đen thăm thẳm như vực sâu, Dung Chỉ trầm tĩnh nói: “Công chúa, kiên nhẫn chờ đợi!”
Phải chờ đợi.
Đến chạng vạng tối, Hoa Thác trở về trong ánh nắng rơi rớt buổi chiều hôm. Nội thương nhiều năm đã khỏi hẳn, nên sắc mặt hắn tốt hơn rất nhiều so với trước. Trong ánh nắng không còn gay gắt lúc chiều tà, mặt hắn hơi đỏ lên, trông lại càng tuấn mỹ.
Đi vào rừng trúc, hắn thấy Dung Chỉ và Sở Ngọc đang ngồi sóng vai trên bệ đá chuyện trò, hơi sửng sốt một chút rồi nâng tay áo lau mồ hôi trán, thở dốc một hơi: “Không gặp!”
“Không gặp? Không gặp cái gì?” Lời hắn nói không đầu không đuôi, khiến Sở Ngọc có một dự cảm chẳng lành, trong đầu thầm bổ sung tiếp nội dung…
“Thiên Như Kính không về nhà!” Hoa Thác tạm dừng trong khoảnh khắc rồi tiếp tục “Ta đến nhà hắn, tìm khắp nơi nhưng không thấy. Ta bắt gia nhân ép hỏi, thì bọn họ nói hôm nay hắn chưa về. Việt Tiệp Phi còn tìm hắn trước ta, cũng không được!”
Sau khi đến nhà Thiên Như Kính, Hoa Thác còn đến hoàng cung, cải trang làm gia nhân của Thiên Như Kính, hỏi bọn thủ vệ canh cửa xem hôm nay hắn có vào cung không, mà câu trả lời là không.
Sau đó lại tiếp tục tìm kiếm, cũng vô hiệu.
Nói đơn giản, là: Thiên Như Kính, mất tích.
Hắn mang theo chiếc vòng tay, cùng với nó, là phí huấn luyện tiếng Anh cấp bốn đến cấp sáu bao ngày ròng rã.
Sở Ngọc hoang mang. Hôm nay, từ lúc gặp mặt, Thiên Như Kính đã rất khác thường. Ban đầu là chào hỏi nàng, rồi không nói một lời, nhảy xuống xe mất dạng.
Nàng lại không khỏi ngước nhìn trời, phải chăng hôm nay mặt trời không mọc ở đằng đông?
Mặt trời vẫn bình thường, nàng vẫn bình thường, chỉ có một kẻ bất thường, là Thiên Như Kính.
Hắn cứ thế chạy, không để ý đến việc giữ gìn hình tượng, không chịu trách nhiệm, không giữ lời hứa, chỉ chạy. Từ đầu đến cuối không nói một lời.
Sở Ngọc ngây ngốc, liếc nhìn Dung Chỉ dò hỏi. Hắn lại khe khẽ mỉm cười: “Công chúa, lúc Việt Tiệp Phi xin phép nàng rời đi, cách đây bao lâu?”
“Sáu canh giờ” Tương đương mười hai tiếng.
Dung Chỉ cười: “Như vậy, đợi tiếp!” Đợi nốt Việt Tiệp Phi.
Hoa Thác chạy suốt một buổi chiều, báo cáo xong liền lui về phòng. Dung Chỉ sai người chuẩn bị cơm chiều, bày ở ngoài trời, hai người vừa ăn vừa đợi.
Phần lớn thời gian, cả hai đều trầm mặc. Thỉnh thoảng Sở Ngọc không nhịn được hỏi Dung Chỉ, liệu Thiên Như Kính có xảy ra chuyện gì không. Tuy biết hắn không thể cho nàng đáp án, nhưng hỏi ra miệng cũng giúp nàng thấy thư thái, bớt lo âu hơn.
Sắc trời tối thêm một chút, từ cửa viện truyền đến tiếng động. Sở Ngọc đứng dậy, thấy Việt Tiệp Phi đẩy cửa chạy vội vào, đến thẳng chỗ nàng. Hai chân hắn thon dài, động tác nhanh nhẹn mạnh mẽ, nhưng thái độ lại cực kỳ hốt hoảng lo âu.
Chưa kịp dừng lại, Việt Tiệp Phi quỳ một gối xuống, nôn nóng nói: “Cầu xin công chúa đáp ứng một việc!” Hắn trở về sớm hơn một chút so với dự liệu.
Sở Ngọc khoát tay ra hiệu hắn đứng lên: “Có chuyện gì vậy? Ngươi đứng lên rồi nói!”
Việt Tiệp Phi không chịu đứng lên, chỉ cúi đầu nói: “Cầu xin công chúa phái người tìm kiếm Kính sư đệ, không ai tìm thấy hắn!” Lần này, dường như hắn đã lục tung cả thành Kiến Khang cũng không tìm thấy, về sau theo lời thủ vệ gác cổng, Thiên Như Kính đã ra khỏi thành. Nhưng hắn đã đi được hai, ba canh giờ, không ai biết là đi đâu.
Sở Ngọc thở dài: “Chuyện này tất nhiên ta nhận lời, ngươi cứ đứng lên đi! Đừng quá lo lắng, Thiên Như Kính không phải là trẻ con, chắc chỉ có việc gấp, đi không kịp nói thôi!”
Việt Tiệp Phi sốt ruột ngẩng đầu: “Công chúa, chuyện không đơn giản như vậy đâu. Hôm nay công chúa cũng thấy Kính sư đệ bất thường. Trước đây, sư phụ từng giống như vậy, không nói không rằng, đi mất tích mấy ngày đêm. Chẳng bao lâu sau, sư phụ bỏ chúng ta mà đi…” Hắn không dám tưởng tượng Thiên Như Kính lại phải nghênh đón vận mệnh này.
Hắn còn trẻ như vậy.
Sở Ngọc bỗng nhớ ra, lúc Thiên Như Kính nhảy khỏi xe ngựa rất nguy hiểm. Lúc đó, hệ thống phòng ngự tự động của chiếc vòng lại không hề hoạt động, ngược lại hắn còn bị ngã sấp xuống. Chẳng lẽ chuyện này có liên quan gì?
Không dám loại trừ khả năng, lòng nàng trùng xuống. Sở Ngọc bước nhanh ra ngoài, vừa đi vừa hạ lệnh: “Dung Chỉ, chuẩn bị giúp ta, phái binh tìm người. Phải nhanh chóng tìm ra Thiên Như Kính, nhanh lên!”
Thiên Như Kính không thể chết, nếu hắn chết, lấy ai trả nợ cho nàng? Hơn nữa, sau một thời gian tiếp xúc với hắn, dù giữa hai người chẳng quan hệ gì nhưng vẫn có chút cảm tình thân thiết, nàng không muốn Thiên Như Kính chết như vậy.
Xe ngựa rất nhanh chóng được chuẩn bị xong xuôi, binh sĩ trong phủ cũng tụ tập. Lúc này trời đã tối đen như mực, Sở Ngọc cải nam trang và Dung Chỉ cùng ngồi vào xe, nhưng vừa ra đến đầu phố thì bị một toán binh lính ngăn lại.
“Ai trên xe?” Viên quan quân cầm đầu quát.
Sở Ngọc thấy Dung Chỉ liếc nàng một cái, rồi khẽ gật đầu, rút một chiếc lệnh bài, thò ra khỏi rèm xe quơ quơ: “Phủ công chúa ra ngoài làm việc. Chúng ta là người của Hội Kê trưởng công chúa, kẻ nào dám ngăn trở?”
Ngữ khí của vị quan quân hòa hoãn đi rất nhiều: “Hóa ra là người của phủ công chúa, hạ quan mạo phạm rồi! Xin chư vị tối nay đừng ra ngoài, toàn thành có lệnh giới nghiêm!”
Sở Ngọc không nhịn được cất tiếng hỏi sau bức rèm: “Giới nghiêm? Sao lại có chuyện đó?”
Vị quan quân do dự một lát, rồi đến gần nhỏ giọng tiết lộ: Vị Nghĩa Dương vương Lưu Sưởng, sáng hôm nay bị bệ hạ dọa nạt một trận, thế là quyết tâm chạy trốn. Chạng vạng tối nay, hắn đã đào tẩu!