Mục lục
Phượng Tù Hoàng
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Đưa chút tiền cho kẻ dẫn đường, Sở Ngọc nhìn căn nhà trước mặt.
Cửa khép hờ. Sở Ngọc thấp thỏm, chậm rãi đẩy cửa ra. Bên trong, mùi mốc meo ẩm ướt xộc lên, giống như mùi rơm rạ mốc ngâm lâu trong nước.
Sở Ngọc không khỏi nhíu mày.
Chỗ này thật không giống nơi có người ở. Nhưng kẻ kia khẳng định, Vương Ý Chi đã từng đến đây.
Việt Tiệp Phi thấy thế liền hỏi: “Công chúa, hay là chúng ta không vào nữa?”
Sở Ngọc lắc đầu, lệnh cho Việt Tiệp Phi canh bên ngoài, còn nàng và A Man bước vào trong.
Căn phòng thấp nhỏ bày biện sơ sài, chỉ có một giá gỗ xiêu vẹo và hai đống rơm mục nát, một người đang nằm ngủ khò khò trên chiếu.
Nghe nói chủ nhà tên là Đỗ Uy. Quần áo hắn rách rưới, bẩn thỉu, khuôn mặt râu ria xồm xoàm. Nhưng thu hút chú ý nhất là những vết sẹo ngang dọc trên mặt, trông rất dữ tợn. Chỗ vết sẹo không mọc được râu ria, cho thấy trước đây hắn đã bị thương nghiêm trọng thế nào.
Thân hình hắn cao lớn, nhưng rất gầy, trơ cả khung xương, xem ra không được khỏe lắm. Mà hai chân hắn, một bên chỉ còn đến đầu gối, một bên mắt cá chân vặn vẹo khác thường, xem ra cũng là vì vết thương cũ.
Sở Ngọc khẽ kêu lên hai tiếng, không nhìn Đỗ Uy nữa mà cẩn thận quan sát xung quanh. Trong không khí có mùi rượu, mà mấy cái bát không nằm lăn lóc ở góc tường.
Hắn say khướt rồi.
Sở Ngọc không khỏi nhíu mày, thầm than mình đến không đúng lúc. Tại sao Đỗ Uy không uống sớm, không uống muộn, mà đúng lúc này lại uống say?
Việt Tiệp Phi canh chừng bên ngoài, khoảng một phút sau, thấy Sở Ngọc chán nản đi ra.
Dưới ánh mặt trời, nàng hít thở không khí mới mẻ trong lành để xua đi mùi ẩm mốc. Rồi nàng nghiến răng căm giận nói: “Hắn say quá! Không ngờ lại say kinh khủng như vậy, lay thế nào cũng không tỉnh. Bãi giá hồi phủ, ngày mai lại tới!”
Việt Tiệp Phi “a” một tiếng, dường như nảy ra ý gì: “Công chúa, sao không bắt luôn tên tiểu tử đó về phủ, chờ hắn tỉnh lại muốn hỏi gì thì hỏi? Như vậy công chúa đỡ phải mất công đến chỗ này, ảnh hưởng đến tôn quý!”
Sở Ngọc sửng sốt, ánh mắt hơi kỳ lạ. Nàng nói khẽ: “Không cần! Cứ để hắn ở đây! Mang về phủ e rằng không hay lắm!”
Nói xong, không để Việt Tiệp Phi kịp hiểu ra sao, nàng xoay người ra khỏi con hẻm nhỏ.
Sở Ngọc không lên xe ngựa mà chậm rãi bước trên con đường khúc khuỷu. Việt Tiệp Phi không hiểu có chuyện gì, nhưng nhìn thái độ của nàng, thấy có lẽ không nên hỏi nhiều, bèn đánh xe theo. Sở Ngọc đến bên bờ sông Tần Hoài. Con sông lẳng lặng chảy xuôi, trên mặt sông, sóng gợn lăn tăn nhẹ nhàng như không nỡ làm hại bất cứ ai, bất kỳ thứ gì. Nhưng có ai biết, dưới đáy sâu đang chứa bao nhiêu mạch nước ngầm hung dữ chảy xiết?
Sở Ngọc rời đi chưa bao lâu, một bóng áo trắng liền xuất hiện. Hắn nới lỏng ống tay áo, lộ ra cổ tay trắng nõn sạch sẽ. Ngón tay thon dài ấn trên cửa, chất gỗ thô ráp đâm vào lòng bàn tay mềm mại. Dung Chỉ khẽ thở dài, đẩy cửa bước vào.
Thấy người trong nhà vẫn ngủ say, hắn điềm nhiên lấy từ trong tay áo ra một chiếc bình nhỏ, mở nút quơ quơ dưới mũi Đỗ Uy. Mùi nồng đậm như dội thẳng thẳng vào trí não người say, khiến người ta nhanh tỉnh táo. Đỗ Uy mơ màng mở mắt ra, cáu kỉnh kêu lên: “Ai thế?”
Dung Chỉ khẽ mỉm cười, hỏi ôn hòa: “Ngươi có nhớ, khoảng ba, bốn năm trước, phủ công chúa xảy ra chuyện gì không?”
Vừa nhắc đến phủ công chúa, Đỗ Uy giật bắn người. Hắn nhìn Dung Chỉ với vẻ nghi hoặc, rồi như nhớ ra điều gì, cả người run rẩy.
Hàm răng hắn va lập cập, mãi sau mới lắp bắp đứt quãng: “Ngươi…ngươi…là ngươi…”
Dung Chỉ vẫn mỉm cười, cặp mắt tối đen ôn thuận nhu hòa. Nhưng dường như Đỗ Uy đang nhìn thấy yêu ma quỷ quái: “Ngươi…ngươi…đến đây làm gì?”
Dung Chỉ cười dài: “Ngươi đang chất vấn ta sao? Tên vô danh tiểu tốt vẫn còn sống sót năm đó, to gan gớm nhỉ?”
Ngôn ngữ hắn rất mềm mại nhu hòa, nhưng Đỗ Uy lại cảm thấy đầy sát ý lạnh lẽo tàn khốc khiến người ta kinh sợ. Hắn phảng phất nhớ lại đêm hôm đó, gắng gượng bò lên khỏi hố chôn ở ngoại thành, mất một chân và khắp người vô số vết thương. Những năm qua, hắn cố gắng kéo dài hơi tàn ở chỗ hẻo lánh này, không ngờ hôm nay gặp lại ác mộng vẫn hành hạ hắn hàng đêm.
Dung Chỉ thở dài: “Vừa rồi có người tìm ngươi, ngươi đã nói gì?”
Đỗ Uy sợ hãi liên tục lắc đầu. Say khướt bao lâu, vừa mới tỉnh lại, làm sao biết có ai đến?
Dung Chỉ mỉm cười cực kỳ ấm áp: “Thế thì tốt!”
Hắn xoay người rời đi.
Đỗ Uy nằm liệt trên chiếu, giờ này mới nhận ra cả người ướt đẫm mồ hôi. Vừa rồi thật sợ hãi, nhưng không ngờ lại giữ được tính mạng, khiến hắn run rẩy mừng thầm.
Đỗ Uy vội vàng bám lấy vách tường đứng lên. Hắn rút từ dưới chiếu ra hai xâu tiền, khập khiễng bước ra ngoài.
Vừa mở cửa, Đỗ Uy nhìn thấy một thân áo đỏ đứng thẳng phía trước. Người đó đứng chắn trước cửa, quần áo một màu đỏ tươi. Hắn chưa kịp nghĩ nhiều, cổ họng chợt lạnh.
Cảm giác mỏng, mát nhưng bén nhọn xâm nhập da thịt, như có thứ gì vừa bị chặt đứt.
Sao lại mát thế nhỉ? Hắn đưa tay sờ cổ, thấy một chất lỏng ấm áp, nghi hoặc giơ tay lên, chỉ thấy một màu đỏ tươi giống như màu áo của người trước mặt.
Đỗ Uy định hô hoán, nhưng cảm thấy gió thu mát lạnh thổi vào cổ họng. Chưa kịp hiểu chuyện gì, hắn ngã lăn xuống đất.
***
Dung Chỉ chậm rãi bước trong ngõ hẻm, phía sau là Hoa Thác đang từ tốn thu hồi trường kiếm. Bầu trời thu xanh trong, gió nhẹ thổi làm tà áo hắn tung bay như đang trôi bồng bềnh.
Dung Chỉ khẽ mở miệng, không biết đang nói chuyện với ai: “Vương Ý Chi đã muốn tìm công chúa, tất nhiên biết rõ sự tình. Ta đã đoán ra, sao có thể không diệt cỏ tận gốc?”
***
Ngày hôm sau, Sở Ngọc lại vào cung. Sau khi về phủ thay đổi trang phục, nàng còn chưa kịp biết tin Đỗ Uy chết, thậm chí, xe ngựa chưa chạy khỏi ngã tư trước phủ, thì phát sinh chuyện ngoài ý muốn.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK