“Thái Tông cùng thuộc hạ là Nguyễn Điền Phu, Thọ Tịch Chi, Khương Sản Chi, tổng cộng mười một người âm mưu phế đế”
Nghe cái tên này, Sở Ngọc đột nhiên nín thở.
Nàng ở ngay gần cửa cung, còn Hà Tập đang ở bên kia tường chờ nàng. Hai người cách nhau một bức tường, nhưng tính theo đường thẳng thì chỉ khoảng ba, bốn trượng mà thôi. Vốn dĩ có thủ vệ canh cửa, nhưng lúc này nhàn rỗi, bọn họ đang nói chuyện phiếm với Hà Tập.
Theo sách sử, thuộc hạ của Lưu Úc cấu kết với cận thần của Lưu Tử Nghiệp là Thọ Tịch Chi và Khương Sản Chi. Hai người này giữ chức quan gọi là chủ y, tương đương với thống lĩnh cấm vệ quân. Nhưng vừa nãy hỏi Lưu Tử Nghiệp, Sở Ngọc được biết Thọ Tịch Chi vẫn ở trong cung còn Khương Sản Chi vắng mặt.
Đây cũng là lý do khiến Sở Ngọc nghi ngờ, lần này có đúng là sự kiện cúng bái ghi trong lịch sử hay không. Nhưng khi nghe Hà Tập gọi cái tên này, nàng không còn nghi ngờ gì nữa.
Hà Tập gọi Khương Sản Chi lại, nói chuyện phiếm mấy câu rồi để hắn và cấm vệ quân tùy tùng tiến vào. Sở Ngọc nghe tiếng bước chân, vội lùi lại nấp sau một thân cây.
Sau đó, nàng mới nghĩ ra, mình không cần chột dạ. Ngay cả Khương Sản Chi đang muốn giết Lưu Tử Nghiệp, nhưng trước khi thực hiện mục đích, hắn sẽ không đụng đến nàng để tránh “đánh rắn động cỏ”.
Nhưng bây giờ đã trót ẩn nấp rồi, nàng không thể đi ra, chỉ còn biết đứng nhìn Khương Sản Chi dẫn theo bảy, tám người vào cung. Bước chân của cả nhóm người rất nhẹ, như đã thống nhất từ trước. Ánh trăng và màu tuyết trắng lấp lánh trên người họ càng làm tăng thêm vài phần lạnh lùng sát ý.
Sở Ngọc nhìn bọn họ, đột nhiên cảm thấy hối hận, thậm chí muốn quay trở lại nhắc Lưu Tử Nghiệp cẩn thận. Nhưng chợt nhớ đến ánh mắt trước khi chết của Mặc Hương, nàng lại buộc chính mình phải cứng rắn, không quan tâm nữa.
Đợi Khương Sản Chi đi xa, Sở Ngọc mới thở phào một hơi, định tỏ vẻ không có chuyện gì mà bước ra. Bỗng nhiên nàng nghe thấy tiếng chân hai người bước đến gần, sau đó là tiếng nói thì thào: “Phò mã, vừa rồi Khương Sản Chi…Ta thấy hình như trong ngực áo hắn giấu vật cứng, phải chăng có mưu đồ…”
Hà Tập hừ lạnh một tiếng: “Ta sao không biết, những người phía sau Khương Sản Chi đâu phải cấm vệ quân? Có lẽ hắn muốn mưu phản. Nếu hắn muốn làm phản, việc gì ta phải ngăn cản?”
Hai người nói rất khẽ, nhưng ở bên kia tường, Sở Ngọc vẫn nghe rõ mồn một.
Nàng vội cắn môi để kìm chế tiếng kêu.
Hà Tập tiếp lời: “Hôm nay bệ hạ triệu kiến ả, e rằng sẽ một lần nữa xiêu lòng, yêu chiều ả. Đợi đến khi ả lại đắc thế, liệu ta có sống yên ổn được không? Hôm nay nếu Khương Sản Chi thành công thì đối với ta là việc không thể tốt hơn. Nếu không thành, thì cũng chẳng liên quan gì đến ta!” Trước mặt Hà Tập chính là tâm phúc của Hà gia, nên hắn cũng không ngần ngại gì mà nói thẳng.
Nói tóm lại, hắn quyết định làm ngọn cỏ đầu tường, thuận theo chiều gió. Khương Sản Chi mang theo đao kiếm, cùng những người lai lịch không rõ ràng vào cung, hắn coi như không thấy.
Hà Tập chưa dứt lời được bao lâu, bỗng nghe bên kia tường truyền đến tiếng cành cây gãy. Trong lòng kinh hãi, hắn vội vòng qua cửa, lập tức nhìn thấy nữ tử mà mình oán hận thâm sâu đang đứng lặng dưới tàng cây, dưới chân là một đoạn cành khô vừa bị giẫm gãy.
Sở Ngọc trong lòng kêu khổ, không đợi Hà Tập kịp phản ứng, vội xoay người bỏ chạy.
Lúc này nói gì cũng bằng thừa. Nếu đứng nguyên tại chỗ, thì chỉ chờ Hà Tập đến giết người diệt khẩu. Sở Ngọc không rõ lắm về võ công của hắn, nhưng một nam nhân cao lớn cường tráng giết một cô gái nhỏ bé yếu ớt như nàng là chuyện không khó khăn gì.
Hà Tập thấy Sở Ngọc bỏ chạy, ban đầu hơi do dự, nhưng lập tức nghĩ không ổn. Nếu Sở Ngọc chạy đến chỗ Lưu Tử Nghiệp cảnh báo…
Mẹ kiếp, hắn thật là xui xẻo!
Đầu tiên Hà Tập còn do dự, không biết nên đuổi theo Sở Ngọc trước hay là gọi người đến chỗ hoàng đế trước. Cuối cùng, hắn quyết định không gọi ai khác, tự mình đuổi theo Sở Ngọc.
Trong tiềm thức, hắn không muốn gây ra kinh động, càng không muốn chính mình làm phản giết vua.
Sở Ngọc không dám hô cầu cứu vì không xác định được, Lưu Tử Nghiệp đã chết hay chưa. Nếu kinh động quá nhiều người, chỉ sợ vừa thoát khỏi Hà Tập lại rơi vào tay quân phản loạn.
Nếu có thể một mình bí mật trốn thoát là tốt nhất.
Sở Ngọc dù sao cũng là phái nữ, thể lực bẩm sinh yếu ớt, chỉ chạy được một đoạn là nghe thấy tiếng bước chân của Hà Tập càng lúc càng gần. Hai người chạy đến chỗ vắng vẻ nhất trong cung. Dưới bóng đêm, hai vợ chồng một nam một nữ, một đuổi một chạy. Chỉ có ánh trăng bàng bạc và tuyết trắng lạnh lẽo dõi theo bước chân họ, chứng kiến đoạn kết cuộc hôn nhân là sự giằng co sinh tử.
Cũng chỉ có tuyết và ánh trăng nhìn thấy bọn họ.
Sở Ngọc nghiến răng, đột nhiên xoay người lại, bấm cổ tay.
Hà Tập chỉ còn cách Sở Ngọc khoảng năm, sáu bước, đang định chạy tới bỗng nghe trong không trung có hai tiếng “xuy” “xuy” sắc nhọn vang lên. Hình như có thứ gì đó bắn ra, đồng thời chân hắn truyền tới cơn đau nhức.
Sở Ngọc vừa bắn ra hai mũi tên. Một mũi tên bắn trượt, rơi sát mép giày của Hà Tập. Một mũi tên khác bị chệch nhưng cũng không quá xa, cắm trúng bắp đùi hắn.
Một mũi tên thất bại, một mũi tên trúng đích, Sở Ngọc không thất vọng cũng chẳng vui mừng, chỉ im lặng xoay người tiếp tục chạy.
Hà Tập là phò mã, xuất thân quyền quý, chưa từng bị thương như vậy bao giờ. Mũi tên của Sở Ngọc không gây tử vong nhưng khiến hắn đau không nhúc nhích được, chỉ có thể ngồi nhìn Sở Ngọc chạy xa.
Không lâu sau, thuộc hạ tâm phúc của Hà Tập dẫn theo mấy người đuổi đến nơi, băng bó cho hắn. Khi đã tạm cầm máu, hắn nghiến răng: “Đuổi theo cho ta!”
Sở Ngọc chạy tới Vĩnh Huấn cung, là nơi mà Vương thái hậu – mẹ đẻ của Lưu Tử Nghiệp đã từng ở. Sau khi Vương thái hậu qua đời, Lưu Tử Nghiệp sợ hồn ma của bà hiện về nên không cho ai lai vãng ở chỗ này.
Nàng thở hồng hộc, chạy vào Vĩnh Huấn cung, rất nhanh lại nghe thấy tiếng chân đuổi phía sau. Lúc này có tiếng chân của bảy, tám người, mà ám tiễn chỉ còn lại tám mũi. Hơn nữa kỹ thuật của nàng cũng không tốt lắm, bắn ra chưa chắc đã trúng.
Sở Ngọc tìm đường trốn, nhưng đối phương có quân số đông, lại đều xuất thân nhà binh nên rất có kinh nghiệm truy tìm. Rất nhanh chóng, nàng chỉ còn đường duy nhất là chạy vào phòng ngủ của thái hậu lúc sinh thời.
Sở Ngọc dựa vào tường, chăm chú nhìn bóng đen ở ngưỡng cửa. Trong phòng không có đèn, nàng không nhìn rõ lắm vẻ mặt đối phương. Nàng chậm rãi ngồi xuống, trên chính chiếc giường mà thái hậu đã trút hơi thở cuối cùng, ấn tay vào mép giường.
Kẻ đuổi theo Sở Ngọc nhẹ nhàng thở ra, thầm nghĩ: cuối cùng cũng có câu trả lời thỏa đáng cho Hà Tập. Nhưng hắn kinh ngạc nhìn thấy, Sở Ngọc bỗng nghiêng người. Cũng với tiếng chuyển động của dây cáp, mặt giường thụt xuống, tạo thành một cửa hầm vuông vức. Mà Sở Ngọc ngửa người, lọt thỏm xuống cửa hầm sâu hun hút đó.
***
Trong Lâm Hoa viên, nhóm pháp sư cử hành nghi thức gọi quỷ, bảo Lưu Tử Nghiệp lấy cung gỗ đào bắn vào hư không. Hơn mười mũi tên bắn đi, pháp sư liền thông báo: quỷ đã bị bắn chết.
Lưu Tử Nghiệp vui mừng, rốt cuộc cũng xóa bỏ được bất an trong lòng, ra lệnh tấu nhạc.
Lúc này, đám người đứng bên rừng trúc, ánh mắt tối tăm đầy sát ý.
Thiên Như Kính đứng ngay gần Lưu Tử Nghiệp, ánh mắt trong như nước, sáng vằng vặc như trăng, thản nhiên chờ đợi chuyện xảy ra.