Ngoại hình của hắn là kiểu mà nàng ưa thích nhất. Không quá kiều mỵ ẻo lả như Liễu Sắc Mặc Hương, cũng không vạm vỡ rắn rỏi như Việt Tiệp Phi. Một vẻ tuấn tú tao nhã, chỉ khe khẽ mỉm cười, là có thể làm mềm trái tim người khác.
Bị hấp dẫn bởi vẻ bề ngoài là ấn tượng ban đầu. Ở gần hắn lâu ngày, mới phát hiện ra đôi mắt hắn kinh tâm động phách, sâu không lường được.
Khi trầm ngâm, khi mỉm cười, khi chăm chú nhìn người khác, cặp mắt hắn đều có ma lực hút hồn.
Mới gặp thì tim đập thình thịch; ở gần thì vui vẻ; lúc đang hoang mang lo lắng, thấy hắn là có thể bình ổn an tâm; lúc khiếp đảm có thể tìm thấy dũng khí nhờ hắn; khi trò chuyện thì lặng lẽ phấn khởi… Ngay cả lúc đầu, khi nàng coi hắn là kẻ địch, vẫn không khỏi ngưỡng mộ phong thái, khí chất của hắn. Sau đó, từ vài câu nói của Thiên Như Kính, nàng dần dần tìm ra chân tướng sự việc năm đó, nhưng vẫn có điều nàng tự dối lòng mình, trong tiềm thức không muốn tin hắn là kẻ địch.
Dù ở trong tình cảnh nguy hiểm, khốn đốn thế nào, hắn vẫn luôn trầm tĩnh ung dung như vậy. Sự ung dung đó nàng rất ngưỡng mộ, rất muốn học hỏi, hoặc nói cách khác là khiến nàng quý mến.
Còn có… còn có… Trong lòng thầm tìm thêm những lý do, đột nhiên Sở Ngọc không nhịn được bật cười. Còn có thể là lý do gì? Bởi vì hắn là Dung Chỉ.
Sở Ngọc thích Dung Chỉ, thích vô cùng.
“Ta thích ngươi!”
“Phải, ta thích ngươi!”
Dung Chỉ ngơ ngẩn nhìn Sở Ngọc. Ánh mắt nàng trong veo như dòng nước tinh khiết, như bầu trời không một gợn mây, thẳng thắn chân thành. Trong lòng như có thứ gì đó mềm mại dâng lên, nhưng vẻ mặt hắn vẫn bình thản như trước. Nội tâm hắn như có một bàn tay dần dần nắm chặt, đè nén mọi thứ trở về vị trí cũ. Lúc này, hắn cần tuyệt đối tỉnh táo.
Dung Chỉ nghe thấy chính mình thong thả cất tiếng: “Không! Không một chút nào!”
“Những lời nói trước đây, đều là lừa ta?”
“Phải, tất cả đều là lời nói dối!” Hắn sẽ không nhận lỗi, không khẩn cầu nàng tha thứ. Mọi trách nhiệm, hắn sẽ gánh hết. Nếu nàng oán hận, hãy cứ báo thù, hắn sẽ đợi.
Dù đã chuẩn bị tinh thần từ trước, nhưng nghe những lời này, Sở Ngọc vẫn cảm thấy thật khó khăn… Trái tim như bị ai đó châm kim, vết thương nhỏ thôi nhưng thật nhức nhối.
Sau đó nàng nhắm mắt lại, cực kỳ tiêu sái, như trút được gánh nặng, mỉm cười: “Đa tạ!” Dù khó khăn, nàng vẫn phải cảm ơn Dung Chỉ, đã giúp nàng cắt đứt những sợi tơ cuối cùng.
Dung Chỉ là kẻ không thích hợp với tình yêu. Hắn quá lý trí, mà tình yêu không phải là thứ tình cảm lý tính. Hắn luôn bình tĩnh ung dung khống chế toàn cục, làm sao có thể vì một ai đó mà lạc nhịp tim?
Nếu bởi Dung Chỉ thù hận công chúa, hay bởi một lý do nào khác, thì nàng còn có hi vọng thay đổi tình thế. Nhưng tất cả đều không phải! Hắn chỉ là… không có tình cảm.
Ban đầu nàng thích hắn là bởi sự ung dung, còn nay, có thể cắt đứt tình cảm cũng bởi hắn quá ung dung.
Phản ứng của Sở Ngọc hoàn toàn nằm ngoài dự liệu của Dung Chỉ. Dù sao hắn cũng đã nói dối, biểu hiện giả dối lừa gạt nàng, khiến nàng dành tình cảm cho hắn, điều này hắn không phủ nhận. Bởi vậy hắn đã chuẩn bị sẵn sàng chờ đón cơn phẫn nộ của nàng. Người oán hận hắn không ít, thêm một người nữa là nàng cũng chẳng hề gì.
Nhưng không!
Sở Ngọc nhẹ nhàng thở một hơi, nhìn về phía xa, hướng mà Hoa Thác rời đi nay đã bị tuyết phủ trắng xóa, không còn nhìn thấy chấm đỏ nữa. Nàng khác Hoa Thác. Hoa Thác tính tình cương liệt như lửa, khi biết mình bị lừa gạt, thậm chí phản bội, tình cảm quý mến sâu nặng chuyển thành oán hận ngợp trời, chọn cách thức kịch liệt nhất để thể hiện.
Nhưng nàng thì khác. Dù đau khổ đến đâu, nàng cũng không biết phẫn nộ quát mắng, càng không biết nguyền rủa đối phương. Bởi vì cách đó, ngoại trừ nói cho hả dạ thì không có tác dụng gì.
Sở Ngọc nhìn về phía đường chân trời bát ngát, đáy lòng khoan khoái hơn rất nhiều, thầm nghĩ: đã trì hoãn lâu như vậy, cũng đến lúc đi rồi! Bỗng nàng nghe thấy Dung Chỉ cất tiếng hơi chần chừ: “Nàng… không hận ta sao?”
Vì sao nàng lại phản ứng bình tĩnh như vậy? Vì sao trong đáy mắt nàng không có chút oán hận nào?
Sở Ngọc nhìn hắn, nhìn thật chăm chú, một lúc sau mới cất tiếng: “Dung Chỉ, ta không hận ngươi!”
Dừng một chút, nàng khe khẽ mỉm cười. Nụ cười tuy hơi gượng gạo, nhưng khóe mắt lại thật sự vui vẻ tươi tắn: “Ta cũng sẽ không báo thù ngươi!” Nàng thở dài thật dài, hơi hơi ai oán: “Ta cảm thấy mình thật xui xẻo! Lúc trước đang ngồi trên máy bay thì bị tai nạn chết, rất không dễ dàng gì có cơ hội sống lại, kết quả là nhập vào cơ thể một công chúa chẳng ra gì. Muốn thay nàng giải quyết những rối ren triều chính, thì không bao lâu, hoàng đế bị lật đổ, sau đó…” Tiếng nàng bỗng nhiên nhỏ khẽ, thật mềm nhẹ “Lần đầu tiên thích một người, lại thích sai người...”
“Nhưng mà, Dung Chỉ!” Nàng hơi hơi hếch cằm lên, nhìn hắn với vẻ quả quyết “Đừng, ngươi đừng có coi thường ta! Ta thích ngươi, là do ta tình nguyện. Ngươi làm những việc không tốt đẹp gì, nhưng đặt mình ở hoàn cảnh của ngươi, ta có thể lý giải được. Ta đã kế thừa thân phận của công chúa, thì giúp nàng ấy chống đỡ việc triều chính cũng là điều nên làm!”
Không thể phủ nhận, sau khi phát hiện ra Sở Ngọc không phải Sơn Âm công chúa nhưng lại chiếm cơ thể của nàng ấy, vì an toàn của bản thân, Dung Chỉ đã cố ý khơi gợi tình cảm của nàng, ví dụ như đàn khúc “Phượng cầu hoàng”, hay là hứa hẹn sẽ vĩnh viễn không rời đi. Nhưng cho dù hắn không làm những điều đó, sớm muộn gì nàng cũng sẽ thích hắn, chỉ khác nhau về thời gian sớm hay muộn mà thôi.
Nàng thích hắn, không phải bởi vì hắn có thể đền đáp cho nàng bao nhiêu. Tình yêu không phải là hàng hóa trao đổi, đưa ra thứ này phải thu về được thứ kia. Nàng thích hắn, chỉ bởi vì hắn là Dung Chỉ.
Sở Ngọc nhìn hắn, ánh mắt trong trẻo, nói rõ ràng từng chữ một: “Thích ngươi, là ta tự nguyện. Đánh đổi cơ hội về nhà để cứu ngươi, cũng là ta tự nguyện. Hôm nay chấm dứt tất cả với ngươi, vẫn là ta tự nguyện.” Ánh mắt nàng trong vắt như nước, nhưng lại phảng phất ý chí cực kỳ sắc bén “Ta không cầu xin ngươi điều gì, cũng không nghĩ dùng tình cảm của mình để trao đổi lấy thứ gì. Thích ngươi là chuyện của ta, rời xa ngươi cũng là chuyện của riêng ta!”
“Ngươi không thích ta, vậy thì ta không thích ngươi nữa, chỉ đơn giản thế thôi!”
Tiếng nàng vốn khe khẽ mềm mại, nhưng lúc này lại nghe âm vang rắn rỏi như tiếng ngọc, mỗi âm điệu là một lời đoạn tuyệt mỹ lệ.
Giống như bị một cơn sóng khổng lồ đánh ập xuống, Dung Chỉ bỗng nhiên cảm thấy choáng váng.
Có phải ánh mặt trời quá chói mắt?
Không, là người thiếu nữ trước mặt này… quá chói mắt.
Hắn có thể nhìn thấu rất nhiều người. Nhưng đến bây giờ mới phát hiện ra, hắn chưa từng thực sự nhìn thấu Sở Ngọc.
Từ trước đến nay hắn không biết, nàng là người như vậy.
Thản nhiên nói thích, thản nhiên nói đau lòng, thản nhiên nói gánh vác, thản nhiên nói yêu rồi lại buông tay, tự do tiêu sái như thế.
Khác Sơn Âm công chúa, khác tất cả những người mà hắn từng gặp.
Từ bỏ thứ quý giá nhất, lại không mong đổi lấy cái gì. Có lúc, nàng làm những việc mà người khác cho là rất ngốc, nhưng không ai biết rằng, nàng chỉ thành thật, kiên định đối diện với chính trái tim mình.
Dung Chỉ lần đầu tiên phát hiện, bản thân mình thế nhưng lại có lúc rung động. Ngay cả lúc trước, khi nghe được thân phận thật sự của Sở Ngọc, hắn cũng chưa từng kinh ngạc như thế. Trong hắn, dường như có thứ gì đó va chạm, lại có thứ gì chậm rãi vỡ vụn.
Rốt cuộc hắn đã nhìn lầm người. Nàng và công chúa, hoàn toàn khác nhau.
Thật ra, hắn và công chúa khá giống nhau, đều là kiểu người khi bỏ ra thứ gì thì nhất định đòi phải được đền đáp. Bọn họ làm bất cứ việc gì cũng đều có mục đích, có điều kiện. Nhưng Sở Ngọc thì khác.
Người thiếu nữ kiên định, mềm mại, phóng khoáng, ôn hòa, tâm hồn trong vắt như suối nguồn tinh khiết. Nàng thích, cũng rất quang mình tiêu sái. Xác định thích là thích, nếu bị cự tuyệt, cũng không hề oán hận.
Nàng chân thành nhưng không quấn quýt si mê, nàng thích không tính toán, nàng buông tay cũng tiêu sái như thế.
Sao lại có một người như vậy trên đời?