Có hai nghìn quân lính đồng hành, xung quanh cơ man là người! Sở Ngọc mỉm cười, đi lướt qua chỗ Hà Tập, bước lên xe ngựa xa hoa sang trọng đã được chuẩn bị sẵn sàng.
Khi xe chạy ra khỏi thành Giang Lăng, Sở Ngọc ngoái đầu nhìn lại. Nàng mới lưu lại tòa thành này được mười ngày, chưa có cơ hội ngắm toàn cảnh, bây giờ đã sắp phải rời xa.
Giang Lăng – tòa thành cổ vẫn đứng uy nghi sừng sững, trước đã vậy và sau này vẫn thế. Nhưng Sở Ngọc không còn là Vu Sở như khi đến đây nữa!
Nàng không từ biệt Vu Văn. Nếu trước đây hắn chưa biết thân phận của nàng, thì với sự rầm rộ lúc này, không ai là không biết.
Trong khoang xe, Hoa Thác nằm phía bên kia, còn bên này, A Man và Lưu Tang ngồi hai bên Sở Ngọc. Hai người, mặc dù một là người lớn ngây thơ, một là em bé ngây thơ, nhưng đều nhận ra tâm tình của Sở Ngọc không tốt lắm.
Từ khi lên xe, Sở Ngọc vẫn trầm mặc.
Dù đã đùa giỡn Hà Tập thành công, nhưng bị ép buộc rời đi giống như áp giải tù binh cũng khiến Sở Ngọc không vui vẻ. Điều này chứng minh rằng: bản thân Hà Tập không có binh quyền, hắn mang quân đội đến áp giải nàng là được sự cho phép và ủng hộ của Lưu Tử Nghiệp.
Một tháng xa rời Kiến Khang, nàng chỉ biết mình có những thay đổi, lại xem nhẹ sự thay đổi của những người khác, ví dụ như Hoàn Viễn, hoặc là Lưu Tử Nghiệp.
Hoàn Viễn bộc lộ sự sắc sảo nhanh nhạy. Vẻ tự ti, do dự trước đây của hắn đã biến thành cẩn thận điềm đạm, giải quyết công việc thấu tình đạt lý, mọi việc giao cho hắn đều khiến Sở Ngọc hết sức yên tâm. Nếu không tín nhiệm Hoàn Viễn, thì nàng sẽ không dám rời khỏi Kiến Khang trong lúc nước sôi lửa bỏng thế này, và sau khi gặp Thương Hải sẽ phải vội vã quay về. Mà Lưu Tử Nghiệp, trong ấn tượng của nàng là một thiếu niên hay làm nũng, bây giờ cũng bắt đầu trở nên thâm trầm khó đoán. Hắn không còn hoàn toàn nghe theo lời nàng nữa, thậm chí còn bắt đầu sử dụng Hà Tập – kẻ luôn luôn oán hận nàng.
Người thay đổi, không chỉ là nàng, Sở Ngọc lạnh lùng nghĩ.
Nàng tự rút mình ra khỏi cục diện, giống như linh hồn bay trên không trung lẳng lặng quan sát dưới mặt đất. Tuy không giúp ích bao nhiêu cho việc giải quyết vấn đề, nhưng điều đó khiến nàng có thể bình tĩnh hơn.
Đi được mấy ngày, Sở Ngọc lại có thể hít thở bầu không khí của Kiến Khang. Nơi đây, không khí căng thẳng và bó buộc, không giống vẻ tự do nhàn tản ở Giang Lăng. Hoặc là nói cách khác, không khí nơi nào cũng giống nhau, chỉ có tâm tư của nàng là khác.
Cảnh vẫn như xưa, lòng người biến đổi.
Không chỉ có nàng, bất kỳ ai cũng vậy.
Nghĩ mọi chuyện thông suốt, Sở Ngọc nhoẻn miệng cười, vẫy tay với A Man và Lưu Tang: “Lại đây, ta dạy các ngươi trò này để giết thời gian!”
Nàng rút từ trong tay áo ra một bộ bài. Mười ngày qua nhàn rỗi, Sở Ngọc dùng giấy bút để vẽ, tuy trông thô sơ nhưng chỉ cần nhìn rõ là được.
Hai ngày đầu chỉ có ba người chơi bài, đến ngày thứ ba, Hoa Thác đã khỏe hơn cũng gia nhập chiến đoàn. Bên ngoài nghiêm khắc và uy phong, bên trong xe ngựa xa hoa là vui chơi hào hứng.
Cứ như vậy, cả đoàn về đến thành Kiến Khang, lại theo con đường quen thuộc về phủ. Sở Ngọc quay lại mỉm cười với Hà Tập ở phía sau: “Bản công chúa muốn tiến cung gặp bệ hạ, không biết phò mã có cho phép không?”
Trên đường, hai người không nói với nhau một lời, Sở Ngọc bỗng nhiên mở lời khiến Hà Tập sửng sốt. Hắn không đoán được tâm tư của nữ tử này. Nếu như là trước đây, công chúa bị áp giải trở về sẽ coi là chuyện vô cùng nhục nhã, cực kỳ phẫn nộ. Nhưng mấy ngày qua, thỉnh thoảng hắn lén nhìn Sở Ngọc. Nàng vẫn ung dung, dương dương tự đắc như hắn thực sự đến đón nàng về phủ, không phải là ép buộc.
Sở Ngọc bình tĩnh nhìn Hà Tập. Nàng không phải là công chúa chân chính, không có ý thức tự tôn của hoàng gia. Tuy bị ép rời đi không thoải mái lắm, nhưng chỉ trong khoảnh khắc, nàng thấy không thay đổi được thì chỉ có cách tiếp nhận, và trong phạm vi hữu hạn, tự làm mình vui vẻ.
Nhận ra mình ngây ngẩn một hồi, Hà Tập cảm thấy tức giận. Hắn cất giọng vừa giễu cợt vừa lạnh lùng: “Có thể! Ta đi cùng nàng!”
Sở Ngọc khẽ cười: “Được thôi! Xin phò mã đợi một lát, để ta đi thay quần áo!”
Nghe nàng dùng chữ “xin”, Hà Tập lại cả kinh. Nhưng không đợi hắn nghĩ nhiều, Sở Ngọc rảo bước thật nhanh.
Sở Ngọc đi đến chỗ ngăn cách giữa Đông Thượng các và Tây Thượng các, thì gặp Hoàn Viễn đang khoanh tay đứng đợi. Nhìn thấy nàng, hắn tiến tới, khuôn mặt hiện vẻ áy náy: “Công chúa, Hoàn Viễn bất tài, đã bị giam lỏng mấy ngày nay!” Lần cuối cùng hắn gửi thư cho Sở Ngọc, ngày hôm sau thì phủ công chúa bị bao vây, và hắn bị giam lỏng, giám sát chặt chẽ.
Sở Ngọc thở dài, vỗ vai hắn: “Không trách ngươi được, ta cũng không tính đến! Bọn họ đã cố ý, lại thêm lực lượng hùng hậu, chúng ta cũng không có cách nào!”
Chỉ là, hiện tại nàng đang thắc mắc, vì sao Lưu Tử Nghiệp bỗng dưng thay đổi thái độ với nàng.
Sở Ngọc vừa ngẫm nghĩ, vừa kéo Hoàn Viễn đến một góc để hỏi rõ mọi chuyện.
Tay Hoàn Viễn bị Sở Ngọc nắm chặt. Hắn bình tĩnh trả lời tất cả các câu hỏi của nàng, nhưng tinh thần không khỏi phiêu diêu. Mặc dù bây giờ hắn có thể một mình giải quyết công việc, nhưng đối diện với nàng, vẫn cảm thấy có gì đó e ngại và không thoải mái.
Sở Ngọc lôi kéo Hoàn Viễn chỉ là vô tình, nhưng hắn lại cảm nhận sâu sắc những ngón tay mềm mại, tinh tế. Những ngày qua, hắn đã tiếp xúc với rất nhiều người, kết giao với các quan lớn hiển quý, cũng được người ta triệu các ca nhi, vũ nữ hầu hạ, nhưng chưa từng động lòng. Vậy mà vào lúc này, chỉ tiếp xúc với một bàn tay lại có thể khiến hắn xốn xang như thế!
Hoàn Viễn không phải Thiên Như Kính, tất nhiên biết rõ điều này có nghĩa là gì, trong lòng kinh hãi. Nhưng kinh hãi rồi chẳng biết xử lý ra sao. Không chỉ cánh tay, mà cả người cũng không thoải mái. Nhưng hắn lại không thể làm gì, cứ để cho Sở Ngọc nói xong, chủ động buông tay thì hắn thầm thở phào nhẹ nhõm.
***
Sở Ngọc gặp Lưu Tử Nghiệp ở hoa viên phía sau. Bây giờ là mùa thu, trừ cây vạn niên thanh vẫn xanh tươi, còn các hoa cỏ khác đều đã ngả màu xơ xác, thân cành trơ trụi không còn vẻ xanh tươi mơn mởn như lúc mùa xuân, mùa hạ.
Lưu Tử Nghiệp mặc y phục đen, đang ngồi viết chữ bên đình. Viết xong, hắn cúi nhìn cá quẫy động trong hồ, vẻ mặt chuyên tâm nghiêm túc như đang giám định, thưởng thức bảo vật quý giá. Ở góc độ này, Sở Ngọc nhìn bóng dáng vị hoàng đế trẻ tuổi thật lặng lẽ, cô đơn.
Mặc dù có thị vệ đứng ngay sau lưng, nhưng trông hắn vẫn giống như đang đứng trơ trọi một mình giữa cánh đồng rộng mênh mông bát ngát.
Sở Ngọc bước đến phía sau hắn, đứng một hồi rồi mới thấp giọng nói: “Bệ hạ, trời đã chuyển se lạnh, sao không mặc thêm áo?”
Lưu Tử Nghiệp dường như không nghe thấy tiếng nàng, cứ chăm chú nhìn mặt hồ phía trước.