Mục lục
Phượng Tù Hoàng
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Dung Chỉ chậm rãi cười. Không giống như mong đợi của Sở Ngọc là được thấy hắn nôn nóng khó xử, Dung Chỉ vẫn cực kỳ tĩnh tại, thoải mái nói: “Công chúa còn muốn điều gì nữa sao?”
Sở Ngọc thở dài bất lực: “Ngươi không thể ngốc đi một chút được à? Sao lúc nào cũng đoán được ý ta thế?” Nàng cũng không phải là nhỏ mọn. Chẳng qua hiếm lắm mới có dịp Dung Chỉ đề đạt yêu cầu, nàng nghĩ phải thừa dịp này khống chế hắn một chút.
Chính là thừa cơ mượn gió bẻ măng.
Vừa rồi thoái thác không nhận lời hắn ngay, cũng còn vì một chút không cam tâm. Nàng muốn được nhìn thấy vẻ mặt khác ngoài sự bình tĩnh bất di bất dịch ở con người kia.
Dung Chỉ vẫn chậm rãi cười như trước: “Khiến công chúa thất vọng, tội của ta lớn quá!” Miệng nói như vậy, nhưng thái độ của hắn không có chút gì gọi là tạ tội với nàng.
Sở Ngọc khó chịu bĩu môi, giơ ra ba ngón tay: “Ba việc. Ngươi làm cho ta ba việc, ta sẽ cho ngươi thứ ngươi muốn. Thế nào?”
Dung Chỉ khe khẽ mỉm cười: “Chẳng lẽ ta có thể cự tuyệt sao?” Dưới giàn cây che nắng, gương mặt hắn tái nhợt, dường như cùng màu với quần áo tuyết trắng. Đôi mắt dưới hàng lông mày lại đen như mực, phảng phất sâu không thấy đáy.
Hắn chậm rãi đứng lên.
Hai người vừa rồi một đứng một ngồi nên mới cách nhau một chút. Nhưng Dung Chỉ đứng lên thì suýt chạm vào người Sở Ngọc. Trong phút chốc gương mặt hai người gần sát nhau, hơi thở gần như giao hòa.
Sở Ngọc hơi hơi trừng mắt, nhìn thấy hàng lông mi của Dung Chỉ khẽ rung động. Sợi tóc mềm mại của hắn quét xuống ngay gần chóp mũi nàng.
Sở Ngọc lùi về sau một bước.
Dung Chỉ vươn thẳng người, khuôn mặt tỏ vẻ nghiêm nghị: “Xin hỏi, công chúa còn gì sai bảo không?”
Tuy đã lùi về sau một bước, nhưng khoảng cách giữa hai người vẫn rất gần. Sở Ngọc ngẩng đầu nhìn Dung Chỉ, nàng lùi tiếp hai bước nữa. Nàng kể lại ngắn gọn điều Hoàn Viễn mới báo cáo, rồi nói: “Ngươi thông minh như thế, chắc là biết ta muốn ngươi làm gì!”.
Dung Chỉ nghĩ ngợi, tỏ vẻ bất đắc dĩ: “Công chúa có ép người quá đáng không! Ta gần đây không hề bước chân ra khỏi cửa, làm sao biết được người nào chân tay không sạch sẽ?”
Sở Ngọc lúc này lại nhất quyết không nhân nhượng. Nàng mỉm cười, bình tĩnh nhìn Dung Chỉ: “Ta tin việc này hoàn toàn trong tầm tay của ngươi”. Dù không có chứng cớ gì, nhưng Sở Ngọc tin Dung Chỉ biết rõ hết thảy.
Hắn nhất định không chỉ nắm giữ quyền lực về mặt vật chất.
Đối với con người lai lịch không rõ ràng trước mặt, không hiểu sao Sở Ngọc lại có lòng tin rất vững chắc và mạnh mẽ. Chỉ cần giao cho hắn, hắn sẽ giải quyết được.
Dung Chỉ mím làn môi tái nhợt, bất giác lại nở nụ cười: “Nếu công chúa nhất định cho rằng như vậy, ta chỉ có thể thử xem”. Hắn cúi khom người: “Tên trộm này sẽ không tiếp tục ra tay ngay đâu, cần phải có thời gian chờ đợi. Xin công chúa cấp cho ta vài thị vệ, sau vài ngày nữa, ta sẽ cho công chúa câu trả lời thỏa đáng!”
Thấy hắn đồng ý phối hợp, Sở Ngọc rất hài lòng, khẽ gật đầu đáp ứng yêu cầu của hắn. Nhưng thình lình lại có tiếng của Dung Chỉ: “Công chúa, vậy việc thứ hai, thứ ba là gì? Công chúa nói luôn đi, để ta làm một thể?”
Sở Ngọc cười lạnh một tiếng, nói: “Ngươi cứ làm tốt việc này rồi hãy tính đến việc thứ hai. Nếu như một việc này cũng làm không xong, ta sẽ đem “thất diệp tuyết chi” nghiền nát cho cá ăn!”
Nói xong Sở Ngọc chột dạ quay sang chỗ khác. Việc thứ hai, thứ ba gì đó nàng còn chưa nghĩ ra. Ngay cả việc thứ nhất, nàng cũng là góp vào cho đủ số. Mặc dù khi đi cùng Hoàn Viễn tới đây, nàng đúng là có ý sai Dung Chỉ làm việc này. Nhưng Dung Chỉ lại dễ dàng hợp tác như vậy, nằm ngoài dự liệu của nàng.
Sở Ngọc gọi Hoàn Viễn rời đi. Bước được mấy bước thì nàng nghe thấy tiếng Dung Chỉ phía sau: “Đã như vậy, ta cũng không tiễn công chúa. Nhưng nàng xử lý tiểu nha đầu kia quá nhẹ tay”.
Chỉ bỏ đói trong ba ngày, cùng lắm là dọa nạt được một mình Ấu Lam.
Sở Ngọc trong lòng chấn động, dừng bước lại. Nàng không quay đầu, cất tiếng hỏi: “Theo ý ngươi thì sao?”
Tiếng nói của hắn mềm nhẹ như tuyết. Nhưng nàng lại thấy ẩn chứa trong đó sự sát phạt quyết đoán lạnh lùng: “Phải đánh đến chết! Kéo tới nơi tập trung đông người nhất, dùng trượng hình, đánh ròng rã ba ngày, khiến cho tất cả mọi người đều có thể nhìn thấy”. Như vậy, mới có lực uy hiếp. Tất cả những kẻ có dã tâm đều phải sợ run, cảm thấy có thanh kiếm sắc đang treo lơ lửng trên đầu.
Sở Ngọc lãnh đạm nói: “Ngươi không thấy, làm như thế là quá khắc nghiệt, tàn khốc sao?”
Dung Chỉ khe khẽ mỉm cười. Hắn lại nằm xuống giường, cẩn thận dè dặt để tránh chạm vào vết thương: “Phi thường chi thời hành phi thường chi sự, nếu không dùng thủ đoạn đặc biệt thì sao có thể mang lại hiệu quả nhanh chóng được!”
(Phi thường chi thời hành phi thường chi sự: thời điểm đặc biệt phải làm những việc đặc biệt)
Sở Ngọc vẫn đứng im, sống lưng thẳng tắp, cả người không nhúc nhích chút nào.
Hoàn Viễn đứng bên cạnh, nghe thấy những lời nói của Dung Chỉ, không khỏi quay sang nhìn Sở Ngọc. Trên gương mặt thanh nhã của nàng phảng phất mấy tầng tối tăm, đáy mắt trong suốt như nổi sóng.
“Ngươi nói đúng!” Một lúc sau, Sở Ngọc hơi mỉm cười. Nụ cười giống như ánh sáng ló rạng sau tầng mây, quét đi những ảm đạm trên khuôn mặt nàng, vừa là bối rối, nhưng đồng thời cũng là kiêu ngạo: “Đây đúng là phương pháp tốt nhất!”
Nhưng câu cuối cùng, nàng giữ lại trong lòng mà không thốt ra lời: nàng không làm được!
Sở Ngọc biết rằng, lúc này công việc nàng đang làm cần có rất nhiều nỗ lực, mỗi bước lại gặp phải lực cản lớn. Nếu muốn nhanh chóng đạt được mục đích, thì phải vứt bỏ lòng thương, phải mạnh mẽ quyết đoán.
Dung Chỉ hình như cũng đoán được phần nào mục tiêu của nàng, nên mới nhắc nhở như thế. Sở Ngọc biết rõ, hắn nói rất đúng…
Nhưng nàng không làm được.
Nếu làm được như vậy, nàng đã không còn là Sở Ngọc.
Vì thế, nàng thà vứt bỏ con đường dễ dàng, chọn lối đi quanh co khúc khuỷu, cẩn thận dè dặt mà đi, không biết bao giờ mới chạm đến mục tiêu. Mà bánh xe lịch sử ầm ầm ở phía sau cứ càng lúc càng đến gần.
Sở Ngọc bóp cằm, khóe miệng cười tươi mang vẻ quật cường. Nàng ngoái đầu lại, ánh mắt sáng lấp lánh: “Ngươi nói như vậy, cũng không đúng lắm! Ấu Lam bị trách phạt, chính là vì ngươi!”
Dung Chỉ thản nhiên cười cười: “Nhất mã quy nhất mã, đó là hai việc khác nhau”.
(Nhất mã quy nhất mã: một ngựa trả một ngựa, ý nói nợ cái gì thì trả cái ấy, việc nào ra việc ấy)
Sở Ngọc cũng mỉm cười: “Đúng, đó là hai việc khác nhau”.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK