Mục lục
Phượng Tù Hoàng
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Hoa Thác!” Phun ra một tiếng thấp trầm, Dung Chỉ đột nhiên dừng lại.
Hai người đi dọc hoàng cung thuận lợi. Ngự lâm quân trong cung bị phong tỏa, ai chống cự bị giết ngay, bây giờ trước mắt Dung Chỉ đều tỏ vẻ thần phục quy hàng.
Cả hai đang bước nhanh, Dung Chỉ bỗng nghĩ đến người duy nhất hắn bỏ sót, đột nhiên dừng lại.
Rốt cuộc, hắn vẫn sơ sẩy một mắt xích.
Là Hoa Thác.
Nếu chỉ có một mình Hoa Thác thì không làm nên chuyện, nhưng nếu hắn liên hợp với Phùng Đình thì sao?
Hoa Thác chưa từng thôi căm hận Dung Chỉ. Chỉ cần Phùng Đình hứa cho hắn cơ hội báo thù, tất nhiên hắn sẽ bắt tay với nàng ta.
Vì sao Hoa Thác không ở lại Bình Thành – nơi có Dung Chỉ, mà lại về Lạc Dương cùng Sở Ngọc?
Tất cả mọi người đều biết, Sở Ngọc là người duy nhất mà Dung Chỉ quan tâm.
Hắn bố trí sắp xếp ở Lạc Dương, Phùng Đình liền phái người đến tập kích, chưa chắc đã làm gì được Sở Ngọc. Nhưng nếu có người ẩn núp ngay cạnh Sở Ngọc, là Hoa Thác thì sao?
Tiếng nguyền rủa thê lương ngày xưa, bây giờ như vang vọng:
“Nếu ngươi không giết ta, sau này nhất định hối hận!”
Nghe thấy hai chữ Hoa Thác, Quan Thương Hải ngẩn người, đặt tay lên vai Dung Chỉ khuyên nhủ: “Bây giờ còn chưa gặp mặt Phùng Đình, đừng nghĩ đến tình huống xấu nhất! Biết đâu chỉ là do ngươi quá lo lắng thì sao?”
Nghe hắn an ủi, khuôn mặt tái nhợt của Dung Chỉ không buông lỏng chút nào. Hắn lẳng lặng đáp khẽ: “Ta cũng chỉ hi vọng như thế!” Bây giờ, hắn cảm thấy hơi hối hận.
Xưa nay hắn tính toán thấu đáo kín kẽ, chỉ duy nhất tính sai đối với hai người, là Thiên Như Nguyệt và Sở Ngọc. Thiên Như Nguyệt có thủ đoạn vượt thời đại, thua hắn cũng không phải trọng tội ghê gớm gì. Nhưng còn Sở Ngọc…
Người con gái này hình như là ngọn nguồn của mọi rối loạn. Một lần, hai lần rồi ba lần…, hễ có liên quan đến nàng thì sẽ khiến hắn bị lệch lạc. Ngay vừa rồi, hắn đã không để mắt đến Hoa Thác bên cạnh nàng.
Đây là sai lầm chí mạng.
Trong không gian tĩnh lặng, giọng Dung Chỉ mang vẻ tuyệt vọng. Quan Thương Hải không khỏi nhăn mày: “Ta vẫn không hiểu, Phùng Đình không đối phó với Thác Bạt Hoằng, lại đi đối phó với ngươi làm gì? Chẳng lẽ cô ta muốn nắm chắc ngươi trước rồi mới giải quyết Thác Bạt Hoằng? Cô ta không sợ sẽ bức ngươi về phe Thác Bạt Hoằng sao? Cô ta dựa vào cái gì?” Hắn nói như vậy không phải vì nghi ngờ, mà để xoa dịu nỗi bất an của Dung Chỉ.
Kéo tay Quan Thương Hải ở trên vai mình xuống, chậm rãi mở mắt ra, Dung Chỉ trầm tĩnh nói: “Chúng ta đến gặp Phùng Đình!”
Thác Bạt Hoằng và Phùng Đình ở hai cung điện khác nhau. Người trước tạm thời không cần quan tâm, người sau mới là mục tiêu chủ yếu của Dung Chỉ.
Quan quân thuộc hạ của Dung Chỉ trấn giữ ở cửa cung, vẻ mặt có chút lo lắng. Trong lòng khẽ nhúc nhích, Dung Chỉ bước nhanh vào. Sau khi nhìn rõ tình hình trong nội điện, hắn hiểu ra tất cả.
Thì ra là thế.
Khuôn mặt Dung Chỉ không cảm xúc, chỉ tiếp tục lời Quan Thương Hải vừa nãy: “Chỗ dựa của Phùng Đình, là Thiên Như Kính!”
Lúc này, Phùng Đình mặc lễ phục xa hoa diễm lệ, phong thái tôn quý trang nghiêm. Phía trước nàng ta là người không nên xuất hiện ở chỗ này, Thiên Như Kính. Bên cạnh Thiên Như Kính là hai vị sư huynh, Việt Tiệp Phi và hộ vệ trước kia của Lưu Tử Nghiệp, bây giờ đứng đây để bảo vệ Phùng Đình.
Thiên Như Kính, Hoa Thác… Một người là chiếc khiên ở Bình Thành, một người là thanh kiếm ở Lạc Dương. Phùng Đình tới tìm Hoa Thác, Dung Chỉ có thể hiểu được. Nhưng hắn không hiểu tại sao Thiên Như Kính lại thông đồng với nàng ta. Sự cố chấp của Thiên Như Kính, hắn biết rất rõ. Trong cung, hắn cũng bố trí rất nhiều tai mắt, không bỏ qua bất kỳ động thái nào của các nhân vật trọng yếu. Phùng Đình sao có thể bí mật tiếp xúc với Thiên Như Kính mà hắn không hay biết? Hơn nữa, trong một khoảng thời gian ngắn, sao có thể thuyết phục Thiên Như Kính chuyển sang phe của nàng ta?
Thiên Như Kính vẫn luôn nói đến thiên mệnh, không phải sao? Chẳng lẽ Thác Bạt Hoằng không phải là thiên mệnh?
Nhìn Phùng Đình bày trận lúc này, Dung Chỉ không cần hỏi nàng ta có xuất thủ ở Lạc Dương hay không nữa. Bởi vì khi hắn vừa bước qua ngưỡng cửa, Thiên Như Kính liền tạo vầng hào quang màu lam nhạt, bao bọc kín cả bốn người.
Khóe miệng Phùng Đình nhếch lên nụ cười đắc ý giễu cợt, chứng minh tất cả phỏng đoán của hắn là đúng.
Không cần nhìn Thiên Như Kính, Dung Chỉ hỏi Phùng Đình: “Ngươi muốn thế nào?” Từ đầu chí cuối, hắn chưa từng coi Thiên Như Kính là đối thủ có trọng lượng. Vòng tay của Thiên Như Kính chỉ có tác dụng tự vệ, chứ không thể chủ động tấn công người khác. Chỉ cần không định giết Thiên Như Kính, đối phương cũng không thể làm gì được hắn.
Lúc trước, hắn thua Thiên Như Nguyệt là bởi muốn cướp chiếc vòng, khiến nó phát ra luồng điện giật. Hơn nữa, Thiên Như Nguyệt còn chỉ huy quân đội, bao vây mai phục hắn, khiến hắn gặp chồng chất khó khăn. Nhưng bây giờ ở Bắc triều, quân đội trong tay hắn. Hắn không muốn cướp chiếc vòng, còn Thiên Như Kính cũng không có khả năng noi gương thực hiện các biện pháp của sư phụ năm đó.
Lúc này, việc cấp bách nhất là sự an toàn của Sở Ngọc. Vì vậy, một câu nói của Dung Chỉ trực tiếp hỏi Phùng Đình vấn đề quan trọng nhất.
Phùng Đình khẽ cười. Gương mặt tương tự Dung Chỉ, nhưng còn có vẻ khí khái lẫm liệt hơn. Ánh sáng lam nhạt bao phủ khiến gương mặt nàng ta trở nên âm u khó dò: “Ngươi không ngạc nhiên, vì sao ta muốn tính kế ngươi, hoặc là, liên thủ với Thiên Như Kính thế nào sao?”
Dung Chỉ thản nhiên đáp: “Vế thứ nhất ta đã biết, vế thứ hai đã xảy ra, ta cũng chẳng cần tốn công nghĩ ngợi vô ích. Nếu ngươi muốn nói thì cứ việc nói, còn nếu không muốn, thì cũng không cần thiết. Ta không có thời gian rảnh rỗi đâu!”
Trước khi nhìn thấy Phùng Đình, lòng hắn như lửa đốt. Nhưng sau khi bước vào nội điện, trong nháy mắt, tâm hắn phẳng lặng như nước, lấy sự tự chủ vững vàng để áp chế tinh thần suy sụp. Trên khuôn mặt, vẫn là sự ung dung cao nhã, lạnh lùng như băng tuyết.
Phùng Đình phản hắn, đơn giản vì không muốn tiếp tục làm con rối trong tay hắn. Tuy ở địa vị thái hậu tôn quý, nhưng mọi sách lược biện pháp của nàng ta đều phải thông qua hắn, được hắn cho phép, một nửa triều đình nằm trong lòng bàn tay hắn. Nếu Phùng Đình là người an phận, được chăng hay chớ thì không sao, nhưng dã tâm của nàng ta bừng bừng, ngay cả quyền lực đế vương của Thác Bạt Hoằng còn muốn thâu tóm, thì sao có thể cam tâm bị hắn trấn giữ.
Dung Chỉ biết Phùng Đình không cam lòng, nhưng không ngờ nàng ta ra tay với mình trước khi xử lý Thác Bạt Hoằng.
Thiên Như Kính, là chuyện ngoài ý muốn.
Nghe ngữ khí không chút đếm xỉa của Dung Chỉ, Phùng Đình sửng sốt, nhưng lập tức nhớ ra vị đệ đệ này của mình là kẻ lừa người trình độ bậc thầy. Nàng ta cười lạnh: “Chắc ngươi không biết, mấy năm trước lúc Thiên Như Kính mới đến Bắc Ngụy, người đầu tiên hắn đến tìm, là ta!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK