Trực giác hắn cảm thấy có gì đó không đúng, nhưng nhìn ánh mắt khẩn cầu của Sở Ngọc, dự cảm của hắn phút chốc hòa tan trong ánh mắt kia.
Hai người ngồi quỳ đối diện nhau, cách một án kỷ màu đen rộng chừng nửa thước. Tà áo hai người phủ trên nền nhà, thoạt nhìn giống như một đôi bướm khổng lồ đang đậu.
Nhẹ nhàng, mỹ lệ, và bi thương.
Sở Ngọc khẽ nắm lấy bàn tay Thiên Như Kính, cẩn thận dè dặt cúi nhìn chiếc vòng, cố gắng che giấu ý đồ thật sự trong giọng điệu ưu sầu: “Thiên Như Kính, ta biết, mình không còn sống được bao lâu nữa…Hãy đáp ứng nguyện vọng của người sắp chết, được không?”
Có lẽ bởi ánh mắt nàng quá ảm đạm, có lẽ bởi tay nàng quá mềm mại dịu dàng, có lẽ bởi nghĩ đến chuyện nàng sắp từ giã cõi đời…, lồng ngực Thiên Như Kính ngột ngạt, đau đớn, sức phán đoán cũng vì thế mà giảm đi rất nhiều! Hắn ngẫm nghĩ, cảm thấy hiện tại Sở Ngọc quả thật không thể làm gì được. Nếu bây giờ cho nàng xem cụ thể quá trình chính biến, nàng mà nói ra cũng sẽ không có ai tin.
Bây giờ Lưu Tử Nghiệp đã nghi ngờ Sở Ngọc, sẽ không dễ dàng nghe theo lời nàng. Cho dù sau đó nàng báo lại với hoàng đế, hắn cũng có cách để Lưu Tử Nghiệp không quan tâm!
Thân là thiên sư, trước mặt hoàng đế, hắn có địa vị được sùng bái siêu nhiên, mà lời hắn nói, chỉ một câu cũng hơn người khác nói mười câu.
Ngẫm nghĩ một lát, Thiên Như Kính cũng hơi yên lòng. Lại nhìn vẻ mặt chờ đợi của Sở Ngọc, hắn không khỏi mềm lòng: “Được!”
Nghe hắn thốt ra một chữ hằng mong đợi, mắt Sở Ngọc hơi sáng lên, lại lập tức hạ tầm mắt. Nàng thấp giọng: “Tuy cục diện hôm nay do ngươi tạo nên, nhưng ngươi đã đồng ý đáp ứng đề nghị của ta…Dù sao cũng cảm ơn ngươi!” Câu nói cuối cùng, tiếng nàng khẽ nhỏ, cơ hồ không nghe rõ.
Thiên Như Kính cảm thấy, bàn tay Sở Ngọc đang nắm tay hắn run nhè nhẹ. Nàng khép hờ mi mắt, trông vừa yếu ớt lại vừa đáng yêu. Lòng mềm nhũn, hắn vỗ vỗ lên tay nàng. Hắn cho rằng nàng đang nghĩ đến cái chết đến gần mà sợ hãi, không biết an ủi ra sao, chỉ có thể vụng về vỗ tay nàng.
Sở Ngọc cực lực đè nén nội tâm vui mừng. Cảm giác này rất khó áp chế, nàng phải cực kỳ tốn sức mới không để lộ suy nghĩ thật. Trong kịch bản này, nàng là người sẽ phải chết. Dù nhận được tin tức gì, cũng không thể quá vui mừng phấn khởi, nếu không rất có thể sẽ làm Thiên Như Kính nghi ngờ.
Nàng muốn thể hiện mình thản nhiên chấp nhận số phận, tỏ vẻ ưu thương một chút, lừa Thiên Như Kính, khiến hắn cảm thấy áy náy có lỗi.
Hôm qua khi nói chuyện với Thiên Như Kính, Sở Ngọc bắt đầu công tác chuẩn bị. Nàng cố ý lộ vẻ đau khổ uất hận trước mặt hắn, nói hắn quá tàn nhẫn. Đây vốn không phải là tính cách của nàng. Nếu không phải vì mục đích riêng, thì khi thực sự thống khổ bi thương, nàng tuyệt đối sẽ không biểu hiện ra trước mặt người ngoài, càng không bao giờ trách cứ khóc lóc, nói những lời buồn nôn kiểu như “ngươi thật tàn nhẫn”.
Hồi tưởng lại, Sở Ngọc cảm thấy da đầu khẽ run lên. Lúc đó thực sự nàng đã phát huy cao độ khả năng diễn xuất, đạt đến kỹ xảo tiêu chuẩn, diễn vai nữ chính đau khổ vì tình.
Tiếc rằng, bây giờ trong tay nàng không có biện pháp nào khác ngoài việc thử đánh vào lòng người.
Ngay cả khi “tứ diện Sở ca thanh” (*), Sở Ngọc cũng sẽ không bao giờ từ bỏ mục tiêu đã định. So với trước, nàng chỉ càng thêm cẩn thận, kiên quyết hơn mà thôi.
(*) Ý này xuất phát từ bài thơ của Ngu Cơ trong điển tích “biệt Bá Vương”, ý nói bốn bề là địch, đang trong hoàn cảnh khó khăn chồng chất.
Hạng Vũ đóng quân ở thành Cai Hạ, binh ít, lương hết. Quân Hán và quân chư hầu bủa vây mấy vòng. Đang đêm, Hạng vương thức dậy nghe quân Hán ở bốn mặt đều hát giọng Sở, Hạng vương kinh hoàng kêu lên: “Hán đã lấy được Sở rồi sao? Sao mà người Sở lại đông như thế?”
Đêm hôm đó Hạng vương uống rượu trong trướng cùng Ngu Cơ. Hạng vương đau đớn cảm khái làm bài thơ, đời sau gọi là bài "Cai Hạ ca".
Ngu Cơ múa kiếm, hát hòa theo, lời ca rằng:
Hán binh dĩ lược địa,
Tứ diện Sở ca thanh.
Trượng phu chí khí tận,
Tiện thiếp hà liêu sinh.
Dịch:
Quân Hán lấy hết đất,
Khúc Sở vang bốn bề.
Trượng phu chí lớn cạn,
Tiện thiếp sống làm chi.
Rồi Ngu Cơ lấy gươm tự vẫn để tránh làm Hạng Vũ vướng bận.
“Thái Tông cùng với thuộc hạ là Nguyễn Điền Phu, Vương Đạo Long, Lý Đạo Nhi bí mật hợp sức với phe đảng của cố đế là Thọ Tịch Chi, Khương Sản Chi, cùng mười một người khác, mưu tính phế bỏ cố đế. Đêm Mậu Ngọ, cố đế đến trúc đường ở Hoa Lâm viên làm lễ trừ tà đuổi ma quỷ. Có tiếng hô: “Nơi này có quỷ!”, cố đế sợ hãi bắn tên, Thọ Tịch Chi vung đao đâm tới, Khương Sản Chi hỗ trợ. Cố đế chạy trốn, bỏ mạng trên đường, hưởng dương mười bảy năm”. (Lịch sử Nam Tống chương bảy)
“Minh đế đã bàn mưu với Nguyễn Điền Phu, Lý Đạo Nhi từ trước. Thuộc hạ của phế đế vốn lo sợ tai họa, mỗi người có ý đồ riêng. Nhưng ngại nỗi tướng quân Tông Việt và một số hộ vệ trung thành, phò tá đắc lực bảo vệ phế đế, nên không thể ra tay trong đại điện. Phải đợi đến đêm khuya, khi những người đó ra khỏi hoàng cung, Điền Phu, Đạo Nhi và Thọ Tịch Chi mới có thể tiến hành phế bỏ cố đế nơi hậu đường, vào đêm hai mươi chín tháng mười một”. (Lịch sử Nam Tống chương tám)
Cái gọi là thiên thư trong chiếc vòng của Thiên Như Kính là sách sử chính thống chứ không phải dã sử, câu chữ cổ văn rất rắc rối khó đọc, nhưng vẫn có thể hiểu đại khái. Sở Ngọc gắng đè nén nỗi vui mừng háo hức, chậm rãi đọc từng dòng chữ mà nàng ao ước bấy lâu.
Nàng đọc rất chậm, lẩm nhẩm mỗi chữ mười lần, cuối cùng tập trung vào hai đoạn quan trọng nhất, bởi vì hai đoạn này nêu cụ thể quá trình Lưu Tử Nghiệp bị sát hại như thế nào.
“Cố đế” hoặc “phế đế”, là chỉ Lưu Tử Nghiệp. Bởi vì sinh thời hắn tàn bạo độc ác, nên sau khi bị lật đổ, đến một thụy hiệu (*) cũng không có. Mà Minh đế hay Thái Tông, chính là hoàng đế kế nhiệm sau đó, là vị vương gia đang bị giam trong cung, là người có dáng vẻ béo tốt phúc hậu nhất trong tam vương, cũng là hoàng thúc trên danh nghĩa của nàng – Lưu Úc.
(*) Thụy hiệu: tên mang ý nghĩa ngợi ca tốt đẹp, được truy phong sau khi chết, thường dành cho vua chúa
Sách sử ghi lại, Lưu Úc và các thuộc hạ tâm phúc của hắn mưu đồ bí mật. Hắn lén cài người bên cạnh Lưu Tử Nghiệp là Thọ Tịch Chi và Khương Sản Chi, cùng mười một người khác âm mưu phế đế.
Lưu Tử Nghiệp bảo vệ bản thân rất cẩn mật. Nhưng vào đêm hắn ở Hoa Lâm viên làm lễ trừ tà, việc canh phòng có sơ hở, liền bị Lưu Úc cấu kết với người bên cạnh hắn ám sát, “phế bỏ cố đế ở hậu đường”.
Thời gian là đêm hai mươi chín tháng mười một.
Bây giờ là hạ tuần tháng chín âm lịch, còn khoảng hơn hai tháng nữa.
***
Đã biết đích xác thời gian, Sở Ngọc không khỏi nhẹ nhàng thở ra. Hoàn hảo! Còn hai tháng nữa, nàng có dư dật thời gian để chuẩn bị.
Cố gắng nhớ kỹ mấy cái tên liên quan đến vụ ám sát, đọc lại thêm hai lần, xác định đã ghi nhớ đầy đủ, Sở Ngọc mới buông tay Thiên Như Kính ra, khẽ mỉm cười với hắn: “Đa tạ!”
Lời này là chân tâm thật ý. Mặc dù nàng dùng thủ đoạn lừa gạt, nhưng nếu Thiên Như Kính không thương hại nàng chút nào, thì không thể thành công thuận lợi như vậy được! Trong chuyện này, một nửa công lao phải tính trên đầu Thiên Như Kính.
Bàn tay nàng nãy giờ vẫn nắm chặt tay hắn đã buông, Thiên Như Kính có chút buồn bã. Lúc này tâm tình Sở Ngọc khá buông lỏng, để lộ sơ hở. Về lý mà nói, xem xong ngày giờ tử vong của chính mình, nàng không thể bình tĩnh như thế! Nhưng Sở Ngọc đang cao hứng, nên không để tâm đến chuyện này. Mà Thiên Như Kính, thế nhưng tâm tư đang hỗn loạn, cũng không phát giác ra sự bất thường đó.
Có vẻ còn chưa thỏa mãn, Sở Ngọc lại nhìn Thiên Như Kính đầy mong mỏi: “Dù sao ta cũng sắp chết, ngươi làm ơn cho ta biết thêm về cái vòng tay…à không, thần vật. Biết thêm về công năng của thần vật được không?”
Lúc này, tảng đá nặng nề treo trong lồng ngực Sở Ngọc đã được cởi bỏ, nàng nói muốn xem thứ khác, chẳng qua là “lòng tham không đáy”, muốn nhân cơ hội xin xỏ thêm. Màn hình lập thể trong chiếc vòng chưa thu lại, nàng ngẫu nhiên chỉ một mục trong đó: “Hay là xem cái này đi!”
Ngoài dự liệu của Sở Ngọc, Thiên Như Kính không hề do dự, lặng lẽ đáp ứng yêu cầu của nàng. Phải chăng vì thấy nàng “sắp chết” nên khoan dung hậu đãi hơn?
Ban đầu Sở Ngọc chỉ tùy ý liếc qua, nhưng sau khi bĩnh tĩnh nhìn kỹ, thấy thứ hiện lên rõ ràng trên màn hình thì nàng liên tưởng ra đó là cái gì. Khuôn mặt nàng cực kỳ sửng sốt, cực kỳ kinh ngạc, không thể tưởng tượng nổi!