Sở Ngọc nằm ngửa dưới đất, tầm nhìn biến ảo. Thiên Như Kính nháy mắt không thấy đâu, chỉ còn bầu trời bát ngát xanh thẳm đọng vào tầm mắt nàng, không gian rộng lớn, thiên nhiên đẹp đẽ rung động lòng người.
Nằm giữa đám cây cỏ, trên nệm lá dày êm ái, mãi một lúc lâu sau Sở Ngọc mới biết đã xảy ra chuyện gì. Rất may cả người nàng rơi xuống đám lá cây nên mới không bị thương.
Trên nền trời xanh thẳm, một đám mây trắng kết lại thành hình con mắt như đang nhìn nàng giễu cợt.
Nằm thẳng cẳng một hồi, Sở Ngọc mới chậm chạp đứng dậy: “Xuống tay thật không khách khí…” Nàng nói với Thiên Như Kính, nhưng nhìn thấy hắn rồi, câu nói bị bỏ dở. Sở Ngọc lúc này kinh ngạc không gì tả xiết.
Thiên Như Kính vẫn đứng yên, nhưng bao quanh người hắn là một vầng hào quang sáng rực, trong suốt. Có lẽ vừa rồi, chính thứ này đã đánh văng Sở Ngọc ra.
Vầng hào quang màu xanh rất nhạt, giống như đem màu da trời pha loãng thật nhiều lần. Giữa vầng hào quang, Thiên Như Kính phong thái xuất trần, quần áo bay phiêu nhẹ như tiên, như hoàn toàn tách biệt khỏi trần thế.
Đây là cái gì?
Nhìn cảnh tượng trước mặt, cả người Sở Ngọc cứng đờ. Ngay cả khi bản thân mình xuyên không, cướp hồn đoạt phách thì Sở Ngọc vẫn hoàn toàn là người theo chủ nghĩa duy vật vô thần. Nàng tự giải thích hiện tượng của mình là do lỗ hổng thời gian, do sự thay đổi sóng điện từ. Không tin trên đời này lại tồn tại cái gọi là siêu nhiên!
Nhưng, niềm tin của nàng từ trước đến nay bị cảnh tượng trước mặt hoàn toàn phá vỡ.
Đây là cái gì?
Sở Ngọc không biết phải làm sao, trong lòng băn khoăn vô cùng. Nàng nhớ đến vị hoạn quan trẻ tuổi sùng bái Thiên Như Kính nồng nhiệt, Dung Chỉ coi trọng Thiên Như Kính, Lưu Tử Nghiệp cũng tin phục hắn. Thậm chí nàng còn nhớ, lần đầu tiên xuất phủ, nghe thấy một người phụ nữ đem nàng ra để dọa trẻ con, đặt nàng sánh ngang với pháp sư yêu ma.
Sau đó, Sở Ngọc nhớ đến vẻ thản nhiên của Thiên Như Kính. Hắn thành thật thừa nhận bản thân không biết xua đuổi ma quỷ, cũng chẳng sợ nàng dùng chuyện này uy hiếp hắn. Điều này không phải vì hắn trung thực ngay thẳng, sẵn sàng nhận tội chết chứ không bịa chuyện, mà là bởi vì hắn không hề sợ hãi.
Không đuổi ma quỷ? Thì sao nào? Chỉ cần dùng cách này phô diễn trước mặt mọi người, thì không ai có thể nghi ngờ hắn không phải là một pháp sư cao cường. Ngay cả người không hề tin quỷ thần như Sở Ngọc cũng bị chấn động quá lớn.
Nhìn chằm chằm Thiên Như Kính thật lâu, rồi Sở Ngọc mới chậm rãi chất vấn: “Hóa ra ngươi biết pháp thuật? Những lời ngươi nói về số mệnh, không phải là nói bừa?” Tuy trong giọng điệu vẫn còn rất hoài nghi, nhưng lúc này Sở Ngọc cũng thấy khá tin tưởng.
Dù nàng có kiên trì theo thuyết duy vật đến thế nào, cũng không thể tự lừa mình rằng vầng hào quang xung quanh Thiên Như Kính chỉ là khúc xạ ánh sáng hoặc do nàng hoa mắt.
Hơn nữa lai lịch bản thân thế nào, nàng biết rõ hơn ai hết. Vương triều này sắp diệt vong, và lời tiên đoán về số mệnh suy bại của Thiên Như Kính, không hẹn mà trùng hợp.
Sở Ngọc tiện tay vớ lấy một nhánh cây chỉ còn hai chiếc lá bé xíu ở đầu cành, giơ về phía Thiên Như Kính vẫn đang đứng bất động. Nàng muốn thử nghiệm một chút.
Khi đầu nhánh cây còn cách vầng hào quang khoảng nửa thước, Sở Ngọc liền cảm thấy một lực cản theo cành lá truyền đến tay. Nhưng lực cản này không phải do chạm vào vật gì cứng rắn, mà là một chất lỏng đặc quánh, giống như không khí bị nén lại, có sức giãn nở cực lớn.
Cố gắng tiến về phía trước, nhưng nàng chỉ có thể đứng yên, lực cản quá mạnh khiến nàng không thể động đậy.
Sở Ngọc đoán đây chính là khí lực đánh văng mình ra ban nãy, nàng bèn vứt nhánh cây đi không thử nghiệm nữa. Đúng lúc này, Thiên Như Kính cũng thu hồi vầng hào quang, tứ chi như mất hết sức lực, cả người gục xuống.
Khẽ thở dài, Sở Ngọc cúi xuống, lấy tay day trán.
Day trán một lúc lâu sau, Sở Ngọc mới cất tiếng: “Ta hiếm khi gặp chuyện kỳ lạ như vậy, bị dọa thành bộ dạng thế này khiến ngươi chê cười, thật sự xin lỗi!”
Sở Ngọc đã khôi phục tỉnh táo, không chỉ khôi phục tỉnh táo mà trên gương mặt thanh nhã của nàng cũng không tỏ vẻ kính phục Thiên Như Kính hơn so với trước.
Ngược lại Thiên Như Kính mới là người ngạc nhiên. Những người đã từng gặp tình huống tương tự ở hắn và sư phụ hắn đều vô cùng kinh hãi, rồi sùng bái bọn họ như thần tiên. Còn người dám thản nhiên nhìn thẳng như Sở Ngọc thì hắn chưa từng gặp bao giờ.
Sự ngạc nhiên cũng chỉ lướt qua trong chốc lát. Thiên Như Kính lại khôi phục thần thái phẳng lặng như nước.
Sở Ngọc lại cảm nhận được sự bất lực giống như khi nàng đối đầu với Dung Chỉ. Dung Chỉ là kẻ tâm tư khó lường, thâm sâu như đáy vực, thủ đoạn và quan hệ đều rắc rối khó gỡ, còn Thiên Như Kính lại hoàn toàn tương phản. Hắn như phơi bày hết tâm tư ra trước mắt người khác, hoàn toàn không có mục tiêu ẩn ý gì, giống như suối nước trong veo. Phải chăng bởi vì hắn nắm giữ một thế lực siêu nhiên, nên không e ngại bất cứ hành động phàm trần nào?
Sở Ngọc nói khẽ: “Nếu ta muốn làm điều gì đó, thì ngươi có ngăn cản không?”
Thiên Như Kính thản nhiên đáp: “Sẽ không! Dù cô có làm việc gì thì cũng vô ích mà thôi!”
Số phận của một triều đại, hắn cho rằng với khả năng của Sở Ngọc sẽ chẳng làm nên chuyện gì. Nói một cách hơi quá thì, hắn không coi nàng ra gì cả!
“Được lắm!” Đã có câu trả lời, Sở Ngọc xoay người rời đi.
Phát sinh tình huống ngoài dự tính, kế sách phải thay đổi, nàng cần suy tính lại từ đầu. Có lưu lại chỗ này cũng là vô ích!
Nàng vốn cho rằng Thiên Như Kính chỉ là một kẻ lòe bịp giả thần giả quỷ, có thể lấy lợi dẫn dụ hoặc khuyên giải về tình về lý, mời hắn hợp tác để tạo lực ảnh hưởng lên tiểu hoàng đế. Không ngờ hắn lại có sức mạnh siêu phàm, khiến nàng hiểu ra, Thiên Như Kính không phải là người mà nàng có thể dùng quyền lực khống chế. Thậm chí hắn là người không thể động đến, nên kế hoạch ban đầu hoàn toàn sụp đổ.
Dù không thu phục được Thiên Như Kính, nhưng Sở Ngọc chẳng lấy thế làm phiền lòng. Thiên Như Kính khác Dung Chỉ, nếu người khác không động đến hắn, hắn cũng chẳng rỗi hơi gây khó dễ cho ai. Tình huống xấu nhất chỉ là không thể sai khiến hắn làm theo ý mình, nên không hề ảnh hưởng đến phương hướng mục tiêu của Sở Ngọc.
Tuy hắn có sức mạnh siêu nhiên, nhưng không hề muốn đối đầu với nàng.
Như thế là tốt rồi, bởi vì với sức mạnh của Thiên Như Kính, với lực ảnh hưởng của hắn mà cản đường nàng sẽ gây khó khăn rất lớn.
Mục tiêu là gì, mong muốn điều gì, trong lòng Sở Ngọc rất sáng rõ. Cho dù không có Thiên Như Kính, thì nàng vẫn phải thẳng bước tiến về phía trước.
Nàng phải thay đổi số phận bị diệt vong của mình, phải làm chậm lại bước đường suy bại của vương triều. Dù có bị Thiên Như Kính nói là vọng tưởng, nàng cũng không nao núng!
Sở Ngọc rời khỏi khu vườn, đi tìm Việt Tiệp Phi để trở về phủ. Trước mặt thì không thấy gì, nhưng khi Sở Ngọc quay người ra khỏi hoàng cung, Việt Tiệp Phi nhìn sau lưng nàng lấm lem bụi đất, còn có cả hoa lá dính vào xiêm y.
Sở Ngọc lúc trước nhìn thấy bộ dáng Thiên Như Kính, quá chấn động nên quên không chấn chỉnh dung nhan. Lại không biết rằng, khi dạo bước trong nội cung, các cung nữ nhìn thấy nàng đều xì xầm to nhỏ nhưng không ai có can đảm nhắc nhở nàng, nên Sở Ngọc cứ vô tư mà đi.
Gặp chuyện gì mà lưng lại bám đầy bụi đất cây cỏ? Việt Tiệp Phi nghĩ đi nghĩ lại, sắc mặt đại biến!
Hắn hạ quyết tâm, đêm nay sẽ lén trốn ra, đến hỏi Thiên Như Kính, có phải đã bị công chúa hạ độc thủ? Nếu, nếu…gạo đã nấu thành cơm…thì hắn phải làm sao đây?
Sư đệ, chỉ tại sư huynh không bảo vệ đệ chu đáo!...
Việt Tiệp Phi đau lòng nghĩ.