Người đó có phải…
Tuy trong xe không sáng rõ lắm, tuy chỉ thoáng nhìn thấy người đó, nhưng khuôn mặt hình dáng kia cùng với hình ảnh khắc sâu trong tâm trí nàng bỗng nhập làm một.
Từ biệt đã hai, ba tháng, nhưng dường như nàng mới gặp người ấy ngày hôm qua.
Đó là…
Dung Chỉ.
Khi cái tên này hiện ra, trong lòng Sở Ngọc dường như có tiếng sấm dậy đầu xuân, phá tan không khí mùa đông giá lạnh, bỗng nổ vang giữa vùng đất hoang vu bát ngát. Không thể ngăn cản, không thể kháng cự.
Cùng với gió xuân ấm áp, tiếng vọng ấy cứ lặp đi lặp lại trong lòng.
Sở Ngọc không kiềm chế được, bóp chặt cổ tay Hoàn Viễn. Trong nháy mắt, lực tay nàng bỗng mạnh hơn sức lực vốn có, cơ hồ muốn bóp gãy xương hắn.
“Sao thế?” Hoàn Viễn thuận theo ánh mắt Sở Ngọc cùng nhìn lại. Nhưng rèm xe chỉ bị gió thổi lên trong chốc lát, bây giờ lại buông xuống kín mít nên hắn không nhìn thấy gì.
Thật lâu sau, Sở Ngọc mới phục hồi tinh thần, hít sâu một hơi, thờ dài: “Người trong xe, là Dung Chỉ!” Nhận ra mình vẫn cầm tay Hoàn Viễn, nàng vội ngại ngùng buông ra.
Hoàn Viễn trong lòng động đậy, cảm thấy cổ tay đau đớn trắng bệch đi, trên đó là dấu vết hồng rực như bị bàn là nung đỏ ấn qua. Hắn lại nhìn chiếc xe ngựa, thấp giọng nói: “Liệu nàng có nhìn nhầm không? Có lẽ chỉ là một người trông khá giống thôi!”
Nghe Hoàn Viễn nói vậy, Sở Ngọc cũng bắt đầu nghi ngờ bản thân mình. Người đó ngồi trong khoang xe, ở góc khuất, ánh sáng không chiếu rõ, lại chỉ lộ một nửa gương mặt. Mà vừa rồi nàng cũng chỉ liếc qua.
Nghĩ kỹ lại, vẻ mặt lạnh lùng hờ hững của người kia khác hẳn Dung Chỉ – lúc nào cũng mỉm cười. Chẳng lẽ nàng nằm mơ giữa ban ngày, hễ thấy ai giống vài phần, liền lập tức ảo tưởng rằng đó là Dung Chỉ?
Nhìn theo chiếc xe đã chạy xa, Hoàn Viễn tiếp lời: “Hơn nữa, ở chỗ tiếp giáp với khoang xe, ta thấy có ký hiệu đã bị che khuất. Ta nhớ mang máng đã từng xem trong sách, đó là dấu hiệu của nữ quý tộc Bắc Ngụy!”
Hoàn Viễn muốn đánh tan nghi ngờ của Sở Ngọc. Nhưng hắn vừa dứt lời, nàng liền nghĩ đến một khả năng không dễ chịu chút nào: “Lỡ đâu, chiếc xe này là do người khác cấp cho hắn? Một phụ nữ quý tộc Bắc Ngụy nào đó cho hắn dùng xe ngựa? Giống như trước đây ta vẫn cho hắn dùng xe ngựa của phủ công chúa…”
Dung Chỉ sẽ không “ngựa quen đường cũ”, quay lại nghề chính ở Nam triều là làm trai lơ của ai đó chứ?
Tưởng tượng đến tình huống này, Sở Ngọc cảm thấy lửa giận bốc lên ngùn ngụt. Nàng biết mình phải triệt để cắt đứt quan hệ với hắn, tức giận thế này rất vô lý, nhưng mà không thể nào kiềm chế được.
Nếu Dung Chỉ lại làm trai lơ, nàng sẽ… nàng sẽ…
Bỗng cảm thấy ảo não: nàng sẽ chẳng làm gì được cả!
Hoàn Viễn nghe vậy hơi ngẩn ra, nhìn Sở Ngọc với vẻ mặt phức tạp. Một lúc sau, hắn mới miễn cưỡng cất lời: “Dung Chỉ sẽ không! Hắn không phải là người như vậy!” Tuy rất không thích Dung Chỉ, cũng không muốn thừa nhận sự thật này, nhưng là một người đối địch, hắn hiểu khá rõ về Dung Chỉ.
Dung Chỉ có thể tạm thời cúi đầu trước kẻ mạnh hơn mình, nhưng sẽ không vì chút lợi ích mà chủ động quỳ gối. Trên đời này, có lẽ không còn ai đáng để hắn làm như vậy nữa. Và hắn cũng không thể để bản thân mình rơi vào hoàn cảnh đó đến lần thứ hai.
Sở Ngọc trầm mặc trong khoảnh khắc rồi mới cất tiếng: “Ngươi nói phải!” Dung Chỉ không phải là người như vậy! Vừa rồi nàng chỉ đoán lung tung thôi!
Nàng quay lại nhìn về phía ngã tư đường một lần nữa, nhưng chiếc xe đã biến mất ở ngã rẽ.
Sở Ngọc buồn bực cùng Hoàn Viễn trở về. Mặc dù đã tự nhủ là mình chỉ nhìn nhầm, nhưng khoảnh khắc liếc mắt ngắn ngủi vẫn như cái gai trong lòng nàng, chưa thể nào rút ra được.
Nàng không thể khống chế nổi bao thắc mắc dâng lên: nếu đó là Dung Chỉ, hắn ở Lạc Dương làm gì? Vì sao lại quan hệ với Tịch Nhiên? Nàng không thể không để ý, vì việc này không chỉ liên quan đến Dung Chỉ, mà còn liên lụy đến Vương Ý Chi.
Người thứ nhất, nàng cần chấm dứt hoàn toàn. Nhưng với người thứ hai, nàng lại không thể không quan tâm.
Hoàn Viễn cảm nhận được thái độ của nàng và ghi nhớ trong lòng. Chỉ sau vài ngày, hắn đã điều tra ra một số thông tin quan trọng. Tuy hắn không có thế lực ở Lạc Dương, nhưng chỉ cần nơi nào có “tam giáo cửu lưu” (*) thì ở đó chắc chắn sẽ có những người nhàn rỗi hay tò mò thóc mách việc xung quanh. Chỉ cần tốn ít tiền, lập tức sẽ có người cung cấp tin tức cho hắn.
(*) Tam giáo cửu lưu: Tam giáo: ba giáo phái là Phật giáo, Khổng giáo và đạo Lão. Cửu lưu: chín học thuyết lớn thời Chiến quốc, gồm có: Nho gia, Đạo gia, Âm dương gia, Phật gia, Danh gia, Mặc gia, Tung hoành gia, Tạp gia và Nông gia. Thành ngữ “tam giáo cửu lưu” ý nói đủ mọi thành phần phức tạp trong xã hội.
Dù tin tức chưa đầy đủ, nhưng dựa vào đó để suy luận ra thì cũng rất hữu ích.
Trước hết là Tịch Nhiên.
Tịch Nhiên đến Lạc Dương sau nhóm Sở Ngọc. Trước đó, hắn đến kinh đô của Bắc Ngụy là Bình Thành. Phật giáo ở đó phát triển rất rực rỡ. Nếu chỉ đơn thuần làm một hòa thượng, không có lý gì hắn lại phải vượt cả nghìn dặm xa xôi để đến chùa Bạch Mã ở Lạc Dương này.
Về phần người giúp đỡ ủng hộ Tịch Nhiên là ai, Hoàn Viễn không tìm hiểu được, chỉ nghe nói hình như người đó có địa vị rất cao, hơn nữa còn liên quan đến hoàng gia.
Tiếp theo là chiếc xe ngựa bí ẩn.
Một chiếc xe với đội hộ vệ như thế, tất nhiên là khiến nhiều người chú ý, vì vậy tin tức cũng nhiều hơn.
Người bí ẩn kia, khi ra khỏi cửa bao giờ cũng ngồi xe ngựa. Có người đã ngẫu nhiên nhìn thấy, trong xe là một người trẻ tuổi, dung mạo tuấn tú xuất chúng. Có người còn nói thêm, thái độ của quan lại địa phương đối với người trẻ tuổi kia rất cung kính, cho thấy người đó hẳn có địa vị cực kỳ tôn quý.
Tin tức cuối cùng, khi Hoàn Viễn kể lại cũng cảm thấy nghi ngờ phán đoán trước đây của mình: “Từng có người nghe thấy, quan lại địa phương gọi người đó là… Dung công tử!”
Nghe đến câu cuối cùng, Sở Ngọc nghiến chặt răng.
Lại còn họ Dung nữa!
Nếu nói là trùng hợp, thì tại sao lại trùng hợp nhiều như thế?
Chưa bàn tới tướng mạo giống nhau, lại còn họ Dung, bảo nàng không sinh nghi sao được?
Nghiến răng một hồi, Sở Ngọc quay sang Hoàn Viễn nói chậm rãi: “Nếu không phải Dung Chỉ thì thôi. Còn nếu đúng là hắn, dù có thế nào, ta cũng nhất định muốn biết rốt cuộc hắn có mục đích gì?”
Trên mặt Hoàn Viễn xẹt qua một tia mất mát, hắn nói khẽ: “Công chúa vẫn không thể từ bỏ hắn được sao?” Hắn vốn cho rằng, mình chỉ phụng mệnh làm việc. Hắn đã hứa sẽ trung thành với nàng ba năm, chưa đến kỳ hạn thì hắn sẽ không rời đi. Nhưng thấy Sở Ngọc cứ để ý Dung Chỉ như thế, hắn không nhịn được mà bật ra câu hỏi này.
Sở Ngọc không để ý Hoàn Viễn vừa sửa lại xưng hô, chỉ thở dài: “Làm gì có chuyện đó? Ta chỉ lo lắng cho Ý Chi huynh. Nếu Dung Chỉ đang ở Lạc Dương, chắc chắn có mưu đồ. Một ngày còn chưa biết rõ ràng, thì vẫn chưa nhổ được chiếc gai nhọn trong lòng ta!”
Hoàn Viễn bất giác mỉm cười một cách thoải mái: “Công chúa nói đúng lắm! Hoàn Viễn sẽ dốc hết sức lo việc này!”
Hai người bắt đầu bàn bạc, làm cách nào để có thể biết được thân phận người trong xe. Biện pháp trực tiếp đơn giản nhất là quan sát người đó kỹ lưỡng hơn. Nhưng người kia luôn ngồi trong xe, làm thế nào để hắn bước ra?
Mong có gió thổi rèm xe thêm một lần nữa là không khả thi. Hơn nữa dù có gió thổi, người kia luôn ngồi ở góc khuất, nên khó có thể nhìn thấy rõ ràng.
Sử dụng vũ lực cũng là ý tưởng xa vời. Nhóm hộ vệ oai phong kia không phải chỉ bày ra làm cảnh. Hơn nữa bây giờ Sở Ngọc không còn là công chúa, lấy đâu ra khả năng sử dụng vũ lực?
Đang lúc khó khăn bế tắc, bỗng nhiên Lưu Tang nhảy vào thư phòng, kêu lên: “Ngọc ca ca, bên ngoài có nhiều người lắm!”
Sở Ngọc nhướn mày, cùng Lưu Tang băng nhanh qua vườn, đến trước cổng thì dừng lại. Nhìn cảnh tượng bên ngoài, nàng bỗng dưng rùng mình.
Đi đầu là hơn hai mươi hộ vệ, tiến bước đều răm rắp, chỉnh tề như một. Mà đối tượng đàm luận vừa rồi giữa nàng và Hoàn Viễn, chiếc xe ngựa bí ẩn, đang chậm rãi chạy về phía này.
Lời tác giả: Hôm qua tớ nhận được tin nhắn, nói là thời điểm này, thành Lạc Dương đã trở nên tiêu điều xơ xác, làm gì có ai lựa chọn sống ở đây? Về điều này, thực ra tớ đã có tra tìm tư liệu, nhưng những thứ tìm thấy toàn là vào khoảng hai, ba mươi năm sau khi dời đô, chứ hầu như không tìm được tư liệu trước đó. Như vậy, thời điểm này, thành Lạc Dương không còn là kinh đô nữa, không thể phồn hoa cường thịnh như trước. Nhưng mà “lạc đà gầy vẫn hơn ngựa béo”, chắc vẫn phải giàu có trù phú hơn nhiều nơi khác chứ nhỉ? Sau khi so sánh, tớ vẫn thích Lạc Dương hơn, lại không muốn tiểu Sở và cả nhóm phải đi quá xa, chạy thêm một nghìn dặm nữa về phía bắc để đến kinh đô Bắc Ngụy là Bình Thành. Vì vậy tớ quyết định nơi ở của bọn họ là Lạc Dương.
Hôm nay kiểm tra lại các tài liệu, vẫn quyết định chọn Lạc Dương. Hi hi, lịch sử vốn là điểm yếu của tớ, mong mọi người bỏ qua, và tớ sẽ không sửa lại chi tiết vụn vặt này nữa!