Nếu không tận mắt nhìn thấy, Sở Ngọc rất khó tưởng tượng, nam tử ôn hòa thân thiết này lại có uy thế đáng sợ như vậy.
Cùng lắm hắn chỉ hai bảy, hai tám tuổi, cơ thể thon dài nhưng không phải là cường tráng. Sau mấy lần chứng kiến, rốt cuộc Sở Ngọc đã nhận ra, ẩn giấu dưới bề ngoài thư sinh kia, từng ngón tay sợi tóc của hắn đều có khí thế áp đảo. Khác với A Man chỉ cậy vào sức khỏe, hắn mạnh mẽ từ nội tâm cho đến thực lực.
Sở dĩ hắn không cần giao tranh mà có thể ép Phùng thái hậu nhượng bộ, không phải vì ngôn ngữ sắc bén lợi hại, mà vì từng câu nói đều xuất phát từ thực lực bản thân. Dù là mưu lược hay vũ lực, hắn đều có thể khiến người khác sợ hãi.
Nghe Sở Ngọc hỏi, Quan Thương Hải cười cười. Nụ cười này rất thoải mái, khác hẳn với vẻ kiên quyết khi đối diện với Phùng thái hậu: “Cô muốn biết điều gì?”
Sở Ngọc nhất thời nghẹn họng. Nàng muốn biết quá nhiều, điệu bộ Quan Thương Hải đơn giản thoải mái như vậy, ngược lại làm nàng không biết nên hỏi điều gì. Suy nghĩ hơi hỗn loạn, cuối cùng Sở Ngọc quyết định đề cập đến việc mình quan tâm hơn cả: “Chuyện ba người bọn huynh là thế nào? Hãy nói từ đầu, càng tường tận tỉ mỉ càng tốt!”
Trong bóng đêm, Sở Ngọc phảng phất thấy Quan Thương Hải mỉm cười, nhưng chỉ thoáng qua thôi, khiến nàng tưởng mình bị ảo giác.
Sau đó, nàng nghe thấy giọng nói trầm trầm của hắn, xuyên qua quá khứ xa xăm, qua tầng tầng lớp lớp suy tư, để trở về những tháng ngày trước kia mà Sở Ngọc chưa từng biết.
Sở Ngọc im lặng lắng nghe. Xe hơi xóc nảy, trong khoang xe, mùi gỗ hòa quyện với mùi thuốc đông y trên người Quan Thương Hải, tạo cảm giác nhẹ nhàng biếng nhác, phù du bất định.
Đó là chuyện cũ hai mươi năm, hoặc là mười tám, mười chín năm trước, tóm lại là thời gian không xác định. Có hai cha con nhà nọ đến thành Lạc Dương để định cư.
Đây không phải là một cặp phụ tử bình thường. Thân là con, nhưng cậu bé rất hoài nghi về nhân phẩm của cha mình, song về tài nghệ, thì lại hoàn toàn bội phục.
Không lâu sau, có một vị khách không mời mà tới, mang theo hai đứa bé, một trai một gái, nhờ người cha dạy dỗ. Nhưng sau đó đứa bé gái bị mang đi, chỉ còn lại đứa con trai, lớn lên cùng cậu bé.
Người cha kia đem toàn bộ hiểu biết của mình dạy cho đứa bé trai, thâm chí dạy dỗ còn nghiêm khắc hơn, cẩn thận công phu hơn so với chính con của mình, khiến cậu bé sư huynh hơi đố kỵ. Nhưng cậu không phải là kẻ để tâm những chuyện vụn vặt, thỉnh thoảng hơi đố kỵ, rồi lại quên ngay.
Theo thời gian, đôi huynh đệ dần dần trưởng thành, tuổi tác không chênh lệch lắm, học cùng một sư phụ, cùng lớn lên, có thể coi là người thân thiết nhất, nhưng cũng là đối thủ đáng gờm nhất của nhau.
Con người thường hay thích ganh đua, đôi huynh đệ này cũng vậy nên thường hay tỉ thí, thắng bại vô số và dần dần trở thành thói quen. Hễ muốn đối phương làm gì thì sẽ thách đấu, kẻ thua sẽ phải làm cho người thắng việc gì đó trong phạm vi khả năng của mình. Giao ước này cho đến bây giờ vẫn còn tồn tại.
Chỉ có điều, ngày vui ngắn chẳng tày gang…
Quan Thương Hải dừng một chút, rồi lại mỉm cười ôn hòa: “Đã lâu rồi, nhưng mỗi khi nhớ lại, ta lại tưởng như mới hôm qua. Sau đó, vị sư đệ và hai cha con kia phát sinh mâu thuẫn, không còn vui vẻ hòa hợp như trước nữa. Vị sư đệ đến nơi hắn cần đến, làm việc hắn cần làm, còn hai cha con kia rời khỏi Lạc Dương, đến Giang Lăng định cư. Vài năm sau, phụ thân mất, chỉ còn một mình vị sư huynh, lấy cớ giữ đạo hiếu, sống cuộc đời ẩn cư nhàn rỗi ở ngoại thành Giang Lăng.
Lúc nói những lời này, giọng hắn rất ôn hòa ấm áp. Sở Ngọc tin rằng, tuy mắt hắn đang bị băng vải che lại, nhưng nếu có thể nhìn được, trong đáy mắt sẽ đầy hoài niệm ưu tư.
Quan Thương Hải thản nhiên tiếp lời: “Ta đã kể khá nhiều. Chắc cô cũng đoán ra, vị sư huynh đó là ta, sư đệ là Dung Chỉ. Còn đứa bé gái đến cùng Dung Chỉ, rồi nhanh chóng bị mang đi chính là người hôm nay cô nhìn thấy, thái hậu Bắc Ngụy – Phùng Đình!” Từ trước đến nay hắn cho rằng mình chẳng phải thần dân Nam Tống hay Bắc Ngụy, nên nhắc đến thái hậu cũng không hề tôn kính.
Sở Ngọc trầm mặc rất lâu, rồi cất tiếng hỏi: “Vậy lúc trước huynh nói với ta, có mối thù với Dung Chỉ, là lừa ta?”
Quan Thương Hải khẽ mỉm cười: “Cũng không hẳn, năm đó ta quyết đấu với Dung Chỉ, hắn dùng độc làm tổn thương hai mắt của ta, cho đến bây giờ vẫn chưa thể phục hồi, xem như “ơn chuyển thành oán”. Về phần Phùng Đình, thiếu chút nữa đã trở thành sư muội của ta. Lúc đó nàng ta phải gấp gáp thay người tiến cung nên chưa kịp nhận sự dạy bảo của phụ thân. Bây giờ ta thay phụ thân giúp đỡ nàng ấy, không liên quan đến Dung Chỉ!”
Tuy là thái hậu tôn quý, nhưng tình cảnh của Phùng Đình bây giờ không dễ chịu chút nào. Nàng phò trợ nhi tử của tiên đế lên kế vị, nhưng toàn bộ quyền hành lại nằm trong tay một đại thần ngang ngược trong triều. Muốn thực sự nắm quyền, trước hết phải trừ khử kẻ đó.
Phùng Đình để hoàng đế lại kinh đô Bắc Ngụy làm tấm bình phong, còn bản thân mình thì vượt ngàn dặm xa xôi, đến Lạc Dương tìm Quan Thương Hải để xin trợ giúp.
Quan Thương Hải đã quyết định không dấn thân vào quan trường vì bất kỳ người nào. Bởi vậy dù Phùng Đình lấy danh nghĩa thái hậu tôn quý đến mời mọc, hắn cũng chỉ vẻn vẹn đóng vai sư phụ, dạy Phùng Đình các thủ đoạn đế đoạt lấy quyền hành và sách lược trị quốc, giúp nàng ấy có thể tự vệ, đồng thời tiến tới chớp thời cơ, khống chế quyền lực.
Đó cũng là lý do vì sao vừa nãy Quan Thương Hải nói “Ngươi chỉ có thể tin tưởng ta”.
Quan Thương Hải giải thích tỉ mỉ cặn kẽ, rất hoàn chỉnh, cũng rất dài. Qua lời hắn, quan hệ của ba người trở nên rõ ràng, trong đó bao gồm cả chuyện hắn đáp ứng yêu cầu của Hà Tập đi giết Sở Ngọc, nhưng nửa đường lại bị Dung Chỉ ngăn cản. Sau đó hắn đến Lạc Dương, ở cạnh Sở viên với mục đích khác.
Phải một lúc sau, Sở Ngọc mới hoàn toàn tiêu hóa được những tin tức mà Quan Thương Hải nói, cũng là khi xe ngựa dừng lại trước cổng nhà.
Quan Thương Hải lại mỉm cười: “Về đi, người nhà cô đang đợi đó! Hôm nay bọn họ đến tìm, ta mới biết cô mất tích!” Theo lẽ tự nhiên, hắn sẽ nghĩ đến người có khả năng liên quan, là Phùng thái hậu.
Sở Ngọc vẫn hơi luẩn quẩn, mấp máy môi muốn nói lại thôi. Quan Thương Hải đợi trong khoảnh khắc, không nhịn được khẽ cười: “Cô còn muốn biết, bây giờ Dung Chỉ ở đâu, đúng không?”
Sở Ngọc đáp khẽ: “Huynh hẳn là phải biết, đúng không?” Không thể không thừa nhận, cái tên này dù sao vẫn có sức ảnh hưởng, nhất là sau khi nàng biết hắn ngăn không cho Quan Thương Hải giết mình.