Tay Dung Chỉ đang rắc thức ăn cho cá dừng lại một chút, rồi tiếp tục như thường. Hắn khẽ cười nhạt: “Vậy sao? Chúc cô thuận buồm xuôi gió!”
Sở Ngọc gật đầu, ngồi xuống cạnh Dung Chỉ, khẽ thở dài: “Thật ra ta hơi…lưu luyến huynh! Nhưng trên đời này, tiệc rượu nào chẳng đến lúc tàn! Dù là bạn tốt, cũng phải có lúc chia lìa. Sau này ta sẽ thường xuyên nhớ đến huynh!”
Là nhớ “Quan Thương Hải”!
Dung Chỉ im lặng, rồi khóe miệng khẽ cong lên, như là tâm trạng rất thoải mái vui vẻ: “Quả thật hơi đáng tiếc! Ta và cô là bạn hữu rất hợp nhau. Sau này, thỉnh thoảng ta sẽ nghĩ đến cô!”
Lời nói, giọng điệu không chút sơ hở, vui vẻ thoải mái, chỉ hơi buồn một chút. Đây hẳn là biểu hiện của “Quan Thương Hải”!
Sở Ngọc cười cười: “Chỉ thỉnh thoảng thôi sao? Huynh thật không biết cách lấy lòng nữ giới! Lẽ ra huynh nên nói: sau này ngày nào cũng nhớ đến ta. Như vậy không chừng ta sẽ mềm lòng, không đi nữa cũng nên!”
Nàng tùy hứng đùa cợt, không nhìn thấy Dung Chỉ hơi hơi hé môi, nhưng không phát ra âm thanh nào.
Rất nhanh sau đó, nàng tiếp lời: “Đùa vậy thôi, dù huynh có thực sự nói như thế, ta cũng sẽ đi. Ta rất thích đi ngao du bốn bể như Vương Ý Chi. Dù hắn không mời thì rồi cũng có một ngày, ta sẽ lên đường. Bây giờ chính là lúc thích hợp, Lưu Tang Hoàn Viễn đi rồi, ta chẳng còn ràng buộc gì nữa. Trên đường có Vương Ý Chi làm bạn, hẳn là sẽ thú vị!”
Dung Chỉ khẽ đáp: “Quả thật như thế!”
Sở Ngọc nói chuyện với Dung Chỉ rất lâu. Nàng sắp đi rồi, cảm thấy trong lòng có chút vương vấn, hơn nữa một năm qua làm bạn với Quan Thương Hải rất vui. Nói chuyện đến tận giữa trưa, khi mặt trời đứng bóng, Sở Ngọc mới nhận ra mình đã mất quá nhiều thời gian. Nàng vội vàng đứng dậy cáo từ để còn về nhà thu xếp chuẩn bị.
Ngoại trừ việc sai người báo tin với Vương Ý Chi về quyết định của mình, nàng còn phải thu dọn nhà cửa vật dụng, bố trí ổn thỏa cho người hầu trong nhà.
Thời gian rất gấp, nàng chỉ còn lại chưa đến hai ngày.
Sở Ngọc đi rồi, Dung Chỉ vẫn ngồi bên bờ ao. Hắn chậm rãi tháo băng vải che mắt ra, vứt xuống bên cạnh. Cả người như bị đóng đinh tại chỗ không nhúc nhích, mắt nhìn chăm chú xuống mặt ao.
Nắng rọi trên người hắn, phản chiếu một cái bóng nho nhỏ dưới nền đất.
Trong hồ, cá tung tăng bơi lội, đều là những loại cá mà Sở Ngọc nuôi. Có những lúc, rất nhiều ngày nàng quên cho cá ăn, Dung Chỉ phải tự tay rắc thức ăn xuống ao, giống như hôm nay.
Hắn ngồi yên, ánh mắt cũng dường như ngưng đọng. Con ngươi đen thẳm không một chút gợn sóng, ánh mắt không hề dịch chuyển. Hình ảnh đàn cá bơi qua bơi lại trong đồng tử mắt hắn, như là phản chiếu qua gương.
Cả vườn đâm chồi nảy lộc xanh tươi, nhưng riêng ở góc nho nhỏ này, bao trùm không khí tịch liêu đơn độc.
Dung Chỉ cứ ngồi như vậy rất lâu. Hắn không lo Sở Ngọc đi rồi còn quay lại, bởi vì nàng đã muốn ra đi, tất nhiên sẽ có rất nhiều thứ phải chuẩn bị. Nàng sẽ bận đến mức ngẫu nhiên nghĩ tới hắn cũng là một chuyện khó khăn.
Nắng ngả chênh chếch, mặt trời đi một vòng theo quỹ đạo trong ngày, rồi ánh nắng tắt dần. Bóng Dung Chỉ lệch dần theo góc độ ánh sáng, càng lúc càng bị kéo dài, cuối cùng chìm vào hoàng hôn và đêm tối.
Đến đêm, Dung Chỉ vẫn ngồi bên bờ ao.
Trong nhà, hầu hết người hầu là thuộc hạ của hắn. Hắn chưa gọi tới, thì không một ai dám quấy rầy. Cũng không ai ngờ rằng, một người như Dung Chỉ lại cứ ngồi lặng người trong một khoảng thời gian dài như vậy mà chẳng nghĩ được điều gì.
Hắn chỉ ở đây, ngồi đờ đẫn.
Hết một nửa ngày, qua một đêm. Cho đến sáng ngày hôm sau, cả người Dung Chỉ ướt như vừa dội nước.
Đêm qua, có một trận mưa phùn rả rích.
Mưa bụi ngày xuân, hạt mưa li ti không đáng kể. Nhưng chỉ sau một khoảng thời gian, vạn vật đều thấm đẫm nước. Trận mưa nhỏ nhưng kéo dài suốt đêm.
Quần áo tóc tai hắn ướt nhẹp. Hàng mi cong dài đọng lại những hạt nước nhỏ trong suốt, làm nổi bật đôi mắt sáng đen láy.
Dung Chỉ nhẹ nhàng thở hắt ra. Từ trưa hôm qua cho đến lúc này, trừ tim đập hô hấp, bây giờ hắn mới có động tác cho thấy mình vẫn là một cơ thể sống. Hắn cầm bát thức ăn cho cá đổ hết xuống ao. Trải qua một đêm, cả bát thức ăn ướt sũng nước.
Hắn chậm rãi mở miệng, âm thanh khàn khàn: “Như thế cũng tốt!”
Nghĩ kỹ thì, nàng rời đi như vậy, đối với hắn chỉ có lợi chứ hoàn toàn vô hại. Điều đó sẽ giải thoát hắn khỏi cục diện tiến thoái lưỡng nan hiện nay, và sau này hắn sẽ không bị ảnh hưởng nữa.
“Như thế cũng tốt!” Hắn lặp lại một lần nữa, rất trịnh trọng, như là đang thuyết phục ai đó.
Rồi hắn rút từ trong ngực áo ra một bình sứ trắng, ngón cái khẽ đẩy nắp, tay dốc ngược chiếc bình. Bột phấn xám từ trong đó bay lả tả xuống mặt ao.
Ban đầu không có gì khác thường, nhưng một lát sau, cá bơi lội trong ao càng lúc càng thưa thớt dần. Cuối cùng, cá chết nổi lên từng lớp một, phơi bụng trắng trên mặt nước.
***
Thời gian thấm thoắt trôi.
Sở Ngọc để lại nhà cho Hoa Thác. Thứ nhất là vì Hoa Thác quyết định tiếp tục ở lại Lạc Dương, thứ hai là, cả một khu nhà lớn như vậy không thể tìm được người mua trong thời gian ngắn, vì vậy không bán nữa.
Trong nhà giải tán hầu hết gia nhân, trao trả khế ước bán thân cho họ, nhưng riêng Ấu Lam thì không có khế ước bán thân. Sở Ngọc ngẫm nghĩ, quyết định để nàng ấy ở lại. Dù sao không phải ai cũng thích phiêu du khắp nơi như nàng.
Lựa chọn những đồ quý giá nhất để mang đi, mặc dù đã giản lược tối đa, nhưng cuối cùng đồ đạc vẫn chất đầy một xe ngựa, trong đó chủ yếu là y phục và đồ trang sức của Sở Ngọc. Cũng may là thuyền hoa của Vương Ý Chi khá lớn, không đến mức không chứa nổi những thứ này.
Đến ngày hẹn, khi nắng sớm chưa lên, Sở Ngọc đã vội vàng sai A Man đánh xe ngựa ra khỏi thành, còn mình thì chậm rãi đi bộ phía sau xe.
Cuối cùng cũng gần đến nơi, Sở Ngọc đứng ở cổng thành, nói với A Man: “Ngươi đi trước tìm Vương Ý Chi, ta muốn ngắm nhìn thêm một chút!”
Lúc này trời đã sáng rõ, thành Lạc Dương yên tĩnh cổ kính. Sở Ngọc dừng chân quay lại nhìn, ánh mắt lưu luyến.
Nhìn một hồi, nàng mỉm cười thở dài, tiếp tục đi về phía trước. Đằng kia là sông Lạc Thủy. Bên bờ sông có một rừng liễu rủ, trông như những dải lụa mềm mại màu ngọc bích. Phía sau rừng liễu là khúc sông sâu, chính là nơi thuyền hoa neo đậu.
Lúc này không nhìn thấy A Man và xe ngựa đâu, chắc hẳn đã lên thuyền chờ.
Đi vào rừng liễu, xuyên qua những mành lá mềm mại, Sở Ngọc có thể nhìn thấy mặt sông thấp thoáng, cùng với chiếc thuyền hoa đang neo ở góc xa xa. Đang muốn tăng tốc bước chân, bỗng Sở Ngọc cảm thấy cổ tay bị một lực mạnh giữ chặt lại.