Lần này nàng hoàn toàn trông đợi vào chữ tín của người khác, nếu lựa chọn sai người, hậu quả sẽ là thất bại thảm hại.
Nhưng trước mắt, Sở Ngọc không có lựa chọn nào khác. Số người nàng tiếp xúc không nhiều, số người mà nàng tin tưởng vào tài năng và phẩm chất lại càng ít.
Lưu Tang yêu quý và hết lòng với nàng, nhưng thứ nhất là còn nhỏ tuổi, thứ hai là không có tâm lý đề phòng người khác. Cậu bé gọi Dung ca ca thân mật như vậy, hôm nào bị Dung Chỉ đem bán có khi còn giúp hắn đếm tiền.
Vị phò mã có kỹ xảo biểu diễn xứng đoạt giải Oscar lại càng không tin được. Đặt mình vào địa vị người khác để suy nghĩ, nàng thấy rằng Hà Tập là một trong những người dễ đâm dao sau lưng nàng nhất.
Hai kẻ Liễu Sắc, Mặc Hương nàng cũng tính đến, nhưng cảm giác họ là bình hoa di động. Về năng lực mà nói, bọn họ khó mà cáng đáng được công việc theo yêu cầu.
Về phần Hoa Thác, tình hình vừa rồi đã cho thấy, hắn hoàn toàn là người của Dung Chỉ.
Vậy là chỉ còn Hoàn Viễn.
Hắn là kẻ có tài, nội tâm sâu sắc, tính cách chính trực, chỉ trừ lý do thân phận nên không thể dễ dàng thả ra, hắn không có nhược điểm nào khác. Mà quan trọng là, mới hôm qua Sở Ngọc đã bất chấp nguy hiểm để cứu tính mạng hắn. Tuy lúc ấy hành động của nàng là vô thức không tự chủ, nhưng lúc này có thể lấy tình nghĩa làm hắn cảm động; hứa hẹn trả lại tự do, ban thân phận mới là lấy lợi để dụ hắn.
Hai bút cùng ký kết, Sở Ngọc tự nhận thấy mình có thể làm được công tác nhân sự. Về phần có thể đạt hiệu quả nhiều hay ít, sau này có chuyện bất trắc hay không, nàng cũng không thể dự tính được.
Mưu sự tại nhân, thành sự tại thiên, cũng chỉ đến thế mà thôi.
Nghe Sở Ngọc ra điều kiện, Hoàn Viễn không dám tin là sự thật, mà tin rồi thì hắn vẫn không tránh khỏi hoài nghi, nhất thời không biết trả lời thế nào.
Đợi một lúc thấy Hoàn Viễn chỉ trầm mặc không có phản ứng, Sở Ngọc đứng dậy, mỉm cười với hắn: “Ta sẽ chờ câu trả lời của ngươi, ngươi cứ suy nghĩ cho kỹ, không cần gấp gáp”
Lúc nàng đứng lên, cả người khuất ánh sáng, gương mặt như vùi sâu trong bóng tối, nhưng đôi mắt lại trong suốt, ẩn chứa ánh sáng tỉnh táo kiên định.
Thời khắc ngày hôm qua, trông nàng cũng như vậy.
Hình như có cái gì đó chợt nổ tung trong đầu, Hoàn Viễn dường như mông lung, thần trí không còn, buột miệng nói: “Được”. Lời đã nói ra hắn lại hơi hối hận, nhưng không thể thu hồi nữa.
Sở Ngọc trong lòng phấn khích, bàn tay vươn ra trước mặt Hoàn Viễn: “Một lời đã định, vỗ tay thề nguyền”.
Tay áo theo động tác hơi chuyển động, cổ tay nàng nhỏ nhắn lộ ra ngoài. Hoàn Viễn nhìn chăm chú cổ tay này, nhớ đến ngày hôm qua chính bàn tay này đã giữ chặt hắn, cho dù trong lúc nguy cấp như vậy cũng nhất định không buông.
Sở Ngọc chờ đợi hơi nóng lòng, Hoàn Viễn mới chậm rãi giơ tay lên, nhẹ nhàng dán lên tay nàng. Hai tay chậm rãi hợp cùng một chỗ.
Sở Ngọc cho rằng mình mạo hiểm, còn Hoàn Viễn thì không ư?
Nhưng tất cả ngờ vực vô căn cứ và bất an, đã bị hai bàn tay dán chặt kia che lấp hết.
Một lời đã định, vỗ tay thề nguyền.
------------------------
Đi ra khỏi Tu Viễn cư, tâm trí Sở Ngọc đã thả lỏng một nửa. Nàng quay trở lại Mộc Tuyết viên.
Bởi vì trước đó nàng đã có chỉ, nên mọi người xung quanh tản mát đi hết. Rừng trúc xanh và ngô đồng lại quay trở về không khí thanh tao u tĩnh vốn có. Lúc đến gần ngưỡng cửa, Sở Ngọc nhìn thấy một thị nữ tay bưng một chiếc khay đang đi tới.
Nàng chặn thị nữ lại, hỏi: “Đây là cái gì?”
Thị nữ định quỳ xuống, bị Sở Ngọc ngăn cản. Nàng ta cẩn thận dè dặt nhìn trộm Sở Ngọc, thấy thái độ nàng hòa hoãn bình thường mới thấp giọng đáp: “Dạ bẩm công chúa, đây là cháo thuốc chuẩn bị cho Dung công tử”.
Bên trong khay là một bát sứ. Sở Ngọc mở nắp ra xem, quả nhiên bên trong là cháo thịt băm đang bốc hơi nóng hổi, nhưng không phải là cháo gạo trắng mà lại có hỗn hợp màu vàng nâu, không biết là trộn với cái gì.
Khi mở nắp bát, hương thơm lan tỏa, tuy có mùi thuốc đông y nhưng không hề khó ngửi, mùi thơm hấp dẫn khiến người khác cũng thấy thèm.
Sở Ngọc đậy nắp lại, duỗi tay đỡ lấy chiếc khay và nói: “Ngươi trở về đi, cái này để ta mang được rồi”.
Dường như không ngờ Sở Ngọc lại làm như vậy, vẻ mặt thị nữ kinh hãi như gặp phải ma quỷ, cũng không thể ngăn cản Sở Ngọc lấy cái khay đi. Một lúc sau, Sở Ngọc thấy nàng ta cúi người thi lễ như trong ảo mộng, rồi đi xiêu vẹo như đang mộng du quay trở về, vừa đi vừa lẩm bẩm: “Nhất định là mình chưa tỉnh ngủ”.
Việt Tiệp Phi cũng có một biểu hiện kinh ngạc y như vậy, tận khi đến ngưỡng cửa Mộc Tuyết viên. Nhớ lại thảm cảnh võ sĩ lúc trước xông vào, Sở Ngọc mỉm cười nhường bước, ánh mắt ra hiệu cho Việt Tiệp Phi đi trước. Nếu Hoa Thác xông ra giết, nàng cũng có một tấm lá chắn.
Lúc này trong vườn bỗng truyền ra tiếng nói, Sở Ngọc lắc lắc đầu, ra hiệu cho Việt Tiệp Phi chậm lại đã.
Đây là tiếng nói của Dung Chỉ, thanh âm kéo dài, có chút suy yếu: “A Thác, ngươi cứ canh giữ như vậy để làm gì? Ngươi không định cấm bọn họ cả đời không được đi vào, còn ta cả đời không được ra ngoài đấy chứ?”
Tiếp theo có tiếng nói khàn khàn cất lên: “Ngươi đừng nhiều lời. Nếu không phải ta bị thương không tiện ra tay, thì ta sẽ tìm kẻ nào làm ngươi thành thế này, đâm cho người hắn thành trăm ngàn lỗ thủng”. Thanh âm này, tất nhiên là của Hoa Thác.
Sở Ngọc nghe bên cạnh có tiếng hừ nhẹ, dự cảm chẳng lành nhưng không kịp ngăn lại, đã thấy Việt Tiệp Phi bước nhanh vào, lạnh giọng nói: “Người làm bị thương hắn là ta. Nếu không có công chúa ngăn cản, ta sẽ xuống tay nặng hơn, giết chết hắn!”
Tiếp sau đó Sở Ngọc nghe thấy tiếng Hoa Thác châm biếm lại: “Ta còn tưởng là ai, hóa ra là thủ hạ bại tướng sư đệ. Thật là bẽ mặt, không dám đường đường chính chính giao đấu với ta, lại xuất thủ với người không thể động võ như A Chỉ. Danh môn các ngươi đúng là càng lúc càng có tiền đồ. Không phải ngươi không thể rời công chúa nửa bước sao? Thế nàng ta đâu rồi?” Tiếng nói hắn khàn khàn trầm thấp, nhưng khẩu khí lại vô cùng độc địa cay nghiệt. Thanh âm không lớn, nhưng lại như có mũi nhọn châm chích vào đối phương.
Việt Tiệp Phi nhất thời xúc động, đã làm lộ ra cả hai người. Biết không thể tiếp tục nghe lén, Sở Ngọc thở dài một tiếng rồi đi vào.
Bước vào vườn, không để ý đến cả Việt Tiệp Phi và người áo đỏ đối diện Việt Tiệp Phi, ánh mắt Sở Ngọc tập trung vào Dung Chỉ đang ngả người trên bệ đá.