Mục lục
Phượng Tù Hoàng
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Từ khi Lưu Tang trở lại, tâm tình Sở Ngọc rốt cuộc dần dần thư thái, giống như sau những ngày dài rét đậm, cuối cùng cũng thấy chút nắng xuân.
Thực ra, nội tâm con người là thứ có khả năng chịu đựng dẻo dai bền bỉ, chỉ cần còn lại một hi vọng nhỏ nhất cũng có thể chậm rãi hồi sinh.
Nhưng điều này không có nghĩa là Sở Ngọc đã quên Dung Chỉ.
Nàng vĩnh viễn sẽ không quên người mà nàng đã từng yêu, từng rời bỏ, từng tức giận, nhưng chưa từng thực sự oán hận. Dù Dung Chỉ đã chết, nhưng trong lòng nàng, hắn mãi mãi là một bảo vật quý giá.
Bây giờ nàng thừa nhận, quá khứ đã yêu, hiện tại yêu, và tương lai cũng chỉ yêu người ấy. Cho dù sinh mệnh không thể trở lại, nhưng chỉ cần vẫn còn tình cảm này thì đoạn nhân duyên đó sẽ là vĩnh hằng mãi mãi.
Lưu Tang ở lại như tiếp thêm sinh khí cho ngôi nhà ảm đạm. Sở Ngọc không đuổi cậu đi, nhưng chứng kiến tất cả, có lẽ cậu cũng hiểu ra điều gì đó. Mục đích của cậu bây giờ không gì khác ngoài giải khuây cho Sở Ngọc.
Bỗng một ngày, ở trước cửa truyền đến tiếng Lưu Tang cao giọng quát mắng: “Ngươi tới làm gì? Còn không biết ngượng mà đến đây? Cút ngay cho ta!”
Ngay sau đó là tiếng binh khí va chạm, kèm theo tiếng quát mắng của Lưu Tang.
Sở Ngọc hơi giật mình. Hàng ngày Lưu Tang là đứa trẻ nói chuyện rất lễ phép, sao bỗng nhiên lại chửi ầm lên như thế? Vừa lúc Hoàn Viễn ở ngay đó, nàng nhờ hắn đi xem tình hình thế nào.
Một lát sau, Hoàn Viễn quay lại, vẻ mặt phức tạp: “Thiên Như Kính đang ở ngưỡng cửa, nói muốn gặp nàng!”
Sở Ngọc ngẩn người.
Hoàn Viễn lo lắng nhìn nàng, nói với vẻ chần chừ: “Nàng… có muốn gặp hắn không?” Khác với Lưu Tang, Hoàn Viễn nhìn thấy Thiên Như Kính không tức giận lập tức đuổi đi. Đối với người này, hắn cho rằng Sở Ngọc mới có toàn quyền xử trí.
Sở Ngọc bỗng nhiên mỉm cười: “Tất nhiên muốn gặp, vì sao lại không? Ngươi hãy sai người dặn Lưu Tang, đưa người đến phòng khách chờ. Tiện thể, ngươi làm ơn mời Quan Thương Hải sang đây, còn ta đi thay trang phục!”
Sở Ngọc đẩy xe lăn chầm chậm trở về phòng ngủ. Bởi vì nàng cử động bất tiện, nên trong nhà này, mọi bậc cửa đều bị phá bỏ, bậc thềm thay bằng đường dốc để tránh trường hợp nàng không cẩn thận vấp ngã.
Đóng cửa phòng ngủ, trước tiên Sở Ngọc thay y phục, sau đó lấy ở dưới gối đầu giường ra một chiếc hộp gỗ. Mở nắp nhìn chiếc vòng bạc sáng loáng, Sở Ngọc cười lạnh một tiếng. Đậy nắp lại, để chiếc hộp lên cạnh ghế xe lăn, Sở Ngọc chậm rãi đẩy xe ra ngoài.
Trong phòng khách, Lưu Tang và Hoàn Viễn đang chờ, khuôn mặt Lưu Tang có vẻ khó chịu. Sở Ngọc mỉm cười gật đầu với bọn họ, rồi quay sang ba người đang đứng trong phòng.
Chính giữa là Thiên Như Kính, đứng hai bên là hai vị sư huynh. Vừa nãy chắc Lưu Tang động binh khí với bọn họ.
Sở Ngọc và Thiên Như Kính nhìn thấy nhau đều đồng thời ngẩn ra.
Thiên Như Kính vẫn mặc y phục sạch sẽ chỉnh tề, nhưng cả người gầy rộc đi trông thấy. Gương mặt hắn hốc hác chỉ da bọc xương, y phục tím như treo trên mắc áo, thân hình gầy gò suy sụp.
Mà Thiên Như Kính nhìn thấy Sở Ngọc ngồi xe lăn, khuôn mặt gầy guộc không khỏi kinh ngạc. Đứng bên cạnh, Việt Tiệp Phi cũng không nhẫn được cất tiếng: “Chân của người sao vậy?” Dù sao hắn đã từng đi theo phò trợ nàng một thời gian, mặc dù cuối cùng hắn nghe theo lệnh của sư môn, nhưng nói không có chút tình cảm ân nghĩa nào thì chỉ là lừa người.
Ngay như Can Lâm cũng không khỏi áy náy mà cứu Lưu Tử Nghiệp. Lúc đó, Việt Tiệp Phi đã nhiều lần định dùng ám hiệu để báo cho Sở Ngọc ở Lạc Dương cẩn thận, nhưng đều bị Phùng Đình phát giác ngăn cản.
Sở Ngọc mỉm cười đáp lời: “Tổn thương do giá rét. Đều nhờ phúc của Kính sư đệ nhà ngươi đó!” Sóng mắt nàng ôn nhu, giọng điệu nhẹ nhàng hòa ái, nhưng lời nói ra lại vừa lạnh lùng vừa châm biếm, từng tiếng một như đâm thẳng vào trái tim Thiên Như Kính.
Thiên Như Kính mấp máy làn môi tái nhợt, thấp giọng nói: “Xin lỗi…”
Sở Ngọc cũng không liếc mắt nhìn hắn thêm, chỉ nhờ Hoàn Viễn giúp nàng ngồi lên ghế chủ tọa, tiện thể đưa cho nàng chiếc hộp gỗ: “Ngươi đến tìm ta, là vì chiếc vòng này?”
Nàng cũng lười phải nói những lời thừa, trực tiếp giúp hắn “mở cửa gặp núi”.
Thiên Như Kính lại dường như không nghe thấy, chỉ thất thần nhìn Sở Ngọc. Trong mắt nàng, hắn cảm nhận được ngập tràn chán ghét. Phải bất đắc dĩ nói chuyện với hắn, nàng như đang nhìn thứ gì bẩn thỉu kinh tởm.
Sở Ngọc bình tĩnh lặp lại câu hỏi rồi tiếp lời: “Nhưng trên đời này, chẳng có thứ gì lấy không mà được! Nếu ngươi muốn lấy lại, cũng phải trả một cái giá!”
Thiên Như Kính cười nhẹ: “Không phải ta muốn lấy lại chiếc vòng!”
Sở Ngọc kinh ngạc: “Ngươi nói gì?” Nàng không nghe lầm đấy chứ?
Nàng nói lạnh lùng không chút lưu tình: “Không muốn lấy chiếc vòng, vậy ngươi còn đến gặp ta làm gì? Để nghe mắng chửi sao?”
Việt Tiệp Phi cảm thấy hơi bất bình, không nhịn được nói xen vào: “Miệng lưỡi người không thể nể tình người khác chút nào sao? Kính sư đệ cũng là vì thân phận chức trách nên mới làm tất cả những việc đó. Trong lòng hắn biết đã làm tổn thương đến người, nên mặc dù bị bệnh suốt mùa đông, nhưng bây giờ bệnh hơi thuyên giảm lập tức bảo ta đưa đi gặp người…” Tuy có ân nghĩa với Sở Ngọc, nhưng thấy nàng châm chọc Thiên Như Kính như vậy thì hắn vẫn muốn bênh vực cho sư đệ “Lần này hắn đến đây là để… là để…”
Không cho Việt Tiệp Phi nói tiếp, Thiên Như Kính vội chặn lời: “Sư huynh, huynh đã nhận lời ta rồi!”
Sở Ngọc liếc nhìn Việt Tiệp Phi, hơi hơi cười thảm: “Vì thân phận, vì thiên mệnh mà hắn làm như vậy, chẳng lẽ cũng bởi thế mà ta không thể hận hắn? Hắn vì sứ mạng của hắn, vậy ai sẽ trả lại Dung Chỉ cho ta?” Nàng hận Thiên Như Kính. Trước khi gặp Dung Chỉ, nàng chưa từng có tình cảm với người nào mãnh liệt như vậy. Mà trước đó, cũng chưa từng căm hận một ai rõ ràng đến thế.
Việt Tiệp Phi nhất thời im lặng.
Lần thứ hai hướng về phía Sở Ngọc, khuôn mặt Thiên Như Kính đầy vẻ khó khăn chật vật. Hắn chậm rãi nói: “Không phải ta tới đòi lại chiếc vòng. Chiếc vòng này, nàng vẫn luôn muốn có đúng không? Ta cần tìm một người thừa kế, mà nàng lại thông hiểu kiến thức trong đó rất nhiều, làm người thừa kế là thích hợp nhất!”
Lúc này Sở Ngọc thực sự kinh hoàng. Nàng hồ nghi nhìn Thiên Như Kính: “Ngươi lại định giở mưu ma chước quỷ gì?” Sẽ không định dùng chiếc vòng để lừa gạt nàng đấy chứ?
Thiên Như Kính cười cay đắng: “Nếu nàng không tin, hãy để ta uống thuốc độc, giải dược trong tay nàng để tránh bị ta giở trò!”
Sở Ngọc do dự một chút rồi đồng ý. Chẳng lẽ bây giờ nàng có thể lóc từng miếng thịt hắn sao? Dung Chỉ của nàng vĩnh viễn không trở về được nữa, nếu Thiên Như Kính tự nguyện uống thuốc độc là không thể tốt hơn, cũng tránh cho Quan Thương Hải phải xuất thủ.
Nàng quay lại hỏi Quan Thương Hải một loại độc dược thật mạnh. Thời gian phát độc là trong vòng một phút đồng hồ, nếu Thiên Như Kính không thể làm được như lời hắn nói thì độc sẽ phát tác khiến hắn tử vong.
Sở Ngọc thậm chí hi vọng Thiên Như Kính liều chết giữ lấy chiếc vòng, để độc dược giết hắn càng tốt.
Nhưng điều khiến nàng kinh ngạc là, Thiên Như Kính hoàn toàn thực hiện đúng lời hứa. Hắn lấy mẫu tế bào của nàng, chiếc vòng nhanh chóng nhớ kỹ ADN, thay đổi quyền hạn chủ nhân. Chỉ trong vòng nửa chén trà, mọi việc hoàn tất.
Một lát sau, chiếc vòng ôm khít trên cổ tay Sở Ngọc, cảm giác nằng nặng lạnh lẽo khiến nàng thấy như bị khóa lại. Sở Ngọc thử khởi động công dụng phòng ngự, một vầng hào quang màu lam bao phủ khắp cơ thể. Rốt cuộc nàng đã tin, Thiên Như Kính không hề lừa gạt.
Nhưng, vì sao hắn lại giúp nàng?
Khẽ nhíu mày, Sở Ngọc định nói gì đó, vừa lúc thấy Thiên Như Kính nhẹ nhàng thở phào như trút được gánh nặng: “Cuối cùng, ta đã thoát khỏi chức trách, mọi chuyện sau này giao lại cho nàng!” Hắn dường như được giải thoát, cả người nhẹ nhõm thoải mái.
Sở Ngọc cười lạnh: “Sao ngươi dám chắc, sau khi có chiếc vòng, ta sẽ đi giữ gìn lịch sử? Nếu ta muốn thay đổi triều đại trái với ý ngươi, bây giờ ngươi làm gì được ta?”
Nàng vừa nói, vừa nhận giải dược từ tay Quan Thương Hải rồi đưa cho Thiên Như Kính.
Dù sao Thiên Như Kính đã tuân thủ đúng lời hứa, nàng cũng không cần dùng độc hại hắn. Nghĩ đến Dung Chỉ, nàng cảm thấy hắn bị độc dược hại chết còn quá nhẹ nhàng.
Nàng cũng không phải người ác độc. Muốn Thiên Như Kính phải nếm thử cảm giác đi vào cõi chết, nhưng nàng không biết thực hiện cụ thể thế nào, chỉ có thể tiến hành dần dần từng bước.
Thiên Như Kính lại không nhận giải dược, chỉ cười cười mơ hồ: “Nàng biết không, mỗi triều đại được biểu hiện bằng một con số. Nếu chuyện trên đời này so với thiên thư bị lệch lạc quá nhiều, thì chiếc vòng và chủ nhân của nó sẽ phải chết!”
Nói cách khác, mỗi thế hệ thừa kế giữ gìn lịch sử không chỉ giữ cái gọi là thiên mệnh, mà còn bảo vệ sinh mạng của chính mình.
Nếu lịch sử biến đổi chệch hướng, chủ nhân của chiếc vòng sẽ chết.
Sở Ngọc giật bắn người như vừa bị rắn cắn. Nàng nhìn chiếc vòng bạc trên cổ tay mình. Thứ này không chỉ khóa cổ tay, mà còn khóa cả sinh mạng của nàng. Sở Ngọc vừa sợ vừa giận, bất giác vung tay cho Thiên Như Kính một cái tát. Vốn tưởng rằng hắn chỉ có ý lấy lại chiếc vòng, không ngờ giây phút cuối cùng còn sắp đặt số phận nàng như vậy!
Thiên Như Kính bị tát lệch mặt. Nhưng hắn chỉ quay lại, cố chấp kiên định nói: “Tất cả những người có khả năng ảnh hưởng đến lịch sử, Dung Chỉ, ta muốn giết chết, còn nàng, ta muốn khóa lại!”
Sở Ngọc không chút nghĩ ngợi, lập tức tìm cách tháo chiếc vòng ra, cười lạnh: “Chẳng lẽ ta không thể học theo ngươi, giao chiếc vòng cho người khác sao?” Hắn có thể dùng chiêu này, sao nàng lại không?
Ánh mắt Thiên Như Kính trống vắng, gương mặt tái nhợt in dấu tay rõ ràng, khóe miệng chảy máu: “Nàng có biết, khi đã có chiếc vòng mà lại từ bỏ quyền hạn thì sẽ thế nào không?” Ánh mắt hắn dần dần trống rỗng, tiếng nói ngày càng chậm chạp: “Sẽ mất hết trí nhớ, trở thành một kẻ đần độn!”
Tình cảnh này khác với lúc Dung Chỉ tạm thời điều động quyền hạn chiếc vòng. Lúc Dung Chỉ mượn vòng không vượt quá một canh giờ. Nếu trong phạm vi thời gian đó sẽ không ảnh hưởng gì, còn nàng bây giờ, đã bị gắn chặt sinh mệnh vào chiếc vòng tay mất rồi.
Sở Ngọc vốn đầy lửa giận, nhưng chứng kiến hắn trong tình trạng này không khỏi giật mình. Trước mắt nàng, Thiên Như Kính hình như đang bị phát độc, nhưng hắn uống chưa được một phút…Nàng bất giác quay lại nhìn Quan Thương Hải, mà vị kia cũng đang mờ mịt không biết chuyện gì xảy ra.
Thiên Như Kính cố gắng chỗng đỡ để có thể tỉnh táo vào giờ phút cuối, thong thả nói: “Trước khi đến đây, ta đã quyết định từ bỏ cõi đời này, nên đã tự uống thuốc độc rồi. Bây giờ giá trị cuộc đời ta đã hết, sau khi hoàn thành sứ mệnh cuối cùng là lúc nên kết thúc!”
Sở Ngọc ngơ ngẩn nhìn hắn, không biết phải làm gì cho đúng. Người mà nàng oán hận, trước khi nàng động thủ, lại tự đi vào cõi chết.
“Ta…” Ánh mắt Thiên Như Kính bắt đầu tan rã, ngôn ngữ trở nên mơ hồ không còn âm điệu “Ta cầu người được người… chết thì có làm sao… Đạo của mình… ta không hối hận… Chỉ có điều… Chỉ có điều… giá như không gặp nàng…thì tốt biết bao…”
Nếu không gặp nàng, hắn sẽ vẫn thanh khiết vô trần, không phải sầu đau khổ sở vì chuyện thế tục. Nếu không gặp nàng, hắn sẽ kiên định với con đường, mục tiêu phía trước, sẽ không giãy dụa giữa yêu và hận đau khổ đến thế…
Cơ thể hắn gầy yếu vô lực quỳ xuống trước mặt nàng, giống như một con rối thê thảm chồng chất vết thương, vẫn phải nhảy múa trong lồng giam cho đến khi đi tới tận cùng của sinh mệnh. Hắn ngã xuống đất, rất nhanh chóng không còn hô hấp.
Chỉ trong nháy mắt, Thiên Như Kính chết ngay trước mắt Sở Ngọc. Gương mặt hắn mỉm cười như được giải thoát, chỉ còn đôi mắt mở to, đáy mắt dường như vẫn còn lưu lại hình ảnh người ấy lần cuối.
Đầu óc Sở Ngọc trống rỗng. Nàng không đoán được, Thiên Như Kính lại lựa chọn cái chết không chút do dự, dứt khoát đoạn tuyệt như thế. Mọi chuyện biến hóa quá nhanh khiến nàng không kịp phản ứng. Lồng ngực nàng vốn chỉ có căm hận, nhưng giờ đây trước mắt tất cả đều hóa thành mờ mịt.
Có lẽ, nàng mơ hồ hiểu được vì sao Thiên Như Kính tìm đến cái chết. Trước đây nàng không suy nghĩ vấn đề sâu xa, bây giờ lại càng không cần phải nghĩ sâu xa nữa. Một người khi đã chết, mọi chuyện cũ, yêu và hận đều theo gió cuốn đi.
Một lát sau, Sở Ngọc bất giác nhìn về phía Việt Tiệp Phi. Vẻ mặt hắn bi thương nhưng không hề kích động. Hiển nhiên hắn đã sớm biết rõ quyết định của Thiên Như Kính, lần này đến đây là để chứng kiến cái chết của sư đệ.
Việt Tiệp Phi bước tới, cẩn thận ôm lấy thi thể Thiên Như Kính, rồi quay sang Sở Ngọc: “Công chúa, A Kính dùng cả tính mạng để bồi thường cho người, như vậy đã đủ chưa? Thật ra, hắn luôn đối với người… Mà thôi, nói ra cũng chẳng để làm gì nữa!”
Sở Ngọc không thốt nên lời. Việt Tiệp Phi cũng không nói thêm, ôm cơ thể đang lạnh dần của Thiên Như Kính, xoay người chậm rãi bước đi. Can Lâm nhanh chóng đuổi theo. Cả hai người bước đi không hề ngoái đầu.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK