Giờ cũng đã tới nửa đêm nó cũng định trở về nhà nhưng suy nghĩ 1 hồi lại đến bệnh viện xem tình hình Jan thế nào, cô có nt cho Jan nói có việc bận nhưng lại đi nửa ngày trời chắc cô lo lắm.
Đến cổng bệnh viện, cô nhíu mày nhìn Hân đang đứng trước cổng mặt tái mét chắc đã đứng đây rất lâu rồi. Nhìn thấy nó Hân ôm chầm lấy nó, bất ngờ trước hành động này nó gạt chân Hân mất đà cậu ngã xuống ngất đi. Nó nghĩ cậu chỉ giả vờ bỏ vào phòng bật điện lên thấy Jan đang ngồi thẫn thờ trên giường bệnh.
-sao không mở điện
-Hân đâu_Jan không trả lời mà hỏi về Hân, nó không khỏi thắc mắc kể lại chuyện lúc nãy $%$%^%^&%& Jan giận giữ đẩy nó ra chạy xuống cổng bệnh viện, trước mắt cô là Hân đang nằm dưới đất, thân nhiệt nóng bừng Jan bật khóc nhìn nó. Như hiểu ý nó giúp Jan mang cậu vào gọi bác sĩ
-mày thích Hân_Yên lặng lúc lâu nó mới hỏi
-Hân thích mày_Jan trả lời mắt ngấn lệ. Nó ôm chầm lấy Jan nói nhỏ “tao không thích Hân, tao sẽ giúp mày nhưng mà Khánh...” Jan khó hiểu
-tên đó làm sao
-à không có gì_nó cười trừ, nó không biết lúc này có nên nói Khánh có tình cảm với Jan không, Khánh không nói nhưng nó quan sát mấy bữa nay và sự lo lắng quan tâm của Khánh hôm Jan nhập viện đã làm nó chắc chắn điều nó suy đoán là đúng.
Đang phân không biết phải giải quyết ra sao thì bác sĩ đi ra, nói cậu không sao chuyền nước biển là đỡ thôi cũng giảm sốt rồi. Jan nghe xong vui mừng chạy vào thăm Hân, nhưng người Hân hỏi đầu tiên là nó làm Jan không khỏi hụt hẫng. Nó bước vô trong việc này 1 phần lỗi là nó nên không thể không vào thăm Hân được. Niềm vui lộ rõ trên khuôn mặt điển trai
-chuyện nãy cho mình xin lỗi
-không sao, tôi hơi mệt về phòng trước, Jan ở lại chăm sóc Hân nhé_nó nháy mắt với Jan, cô hiểu ý cô bạn mỉm cười “cảm ơn mày”
Bước ra ngoài nó vẫn đăm chiêu suy nghĩ, thực sự trong lòng cô luôn có mối nghi hoặc về Hân. Trong mắt Hân luôn có cái gì đó không thật lòng làm nó bất an, thực sự Hân là ai...giúp Jan đến với Hân có phải chuyện tốt không??? Nó thở dài bất lực