-ox không biết, thằng Duy luôn tránh mặt không đến lớp cũng tắt đt đến nhà cũng không gặp được_Khánh thở dài ngao ngán
-phải gặp cậu ta mới được bx không để yên như vậy được đâu
-nhưng ox thấy thật lạ
-ox nói vậy là sao_Jan thắc mắc
-Duy không bao giờ nghe lời ba Duy đâu sao lại đồng ý dễ dàng hôn ước này được, chỉ có thể là tự nguyện
Jan im bặt nhéo tay Khánh chỉ ra chỗ nó đang đứng sau mình
-không sao đâu tao đi ngang qua thôi 2 người cứ tiếp tục đi_nó cười nhẹ rồi bước đi. Chuyện hắn đính hôn nó đã đọc báo sáng nay rồi lòng cười nhạt gạt nhanh nước mắt “trở lại Thảo Nhi của trước kia thôi” nó thầm nghĩ.
Jan thấy không ổn lắm cùng Khánh chạy theo nó.
-mày ổn thật chứ_Jan dò hỏi
-ý mày là sao
-tao biết mày thích Duy dù ít hay nhiều nhưng chắc chắn là có_Jan đã ở cạnh nó từ nhỏ đương nhiên Jan là người nó nhất
-đừng nhắc lại nữa
Jan hiểu ý nó không nhắc nữa nhưng cũng không đồng nghĩa là Jan sẽ không làm gì.
-mấy đứa đang làm gì thế_Khải từ xa vẫy tay chào. Jan cũng được nó kể lại chuyện giữa Khải với nó nên cũng không phản ứng quá khích như ngày trước nữa mỉm cười chào Khải
-nói chuyện chút thôi_nó trả lời
-hôm nay cho phép anh được đưa 2 đứa đi chơi chứ_Khải cúi người xuống đưa tay ra lịch thiệp như 1 người đàn ông thực thụ, nhìn dáng vẻ anh bây giờ khiến nó và Jan không khỏi bật cười gật đầu đồng ý.
Khánh thì đang tức xì khói vì bị cho thành người vô hình trong cuộc nói chuyện này, Jan thấy hơi lạnh người quay lưng lại thấy Khánh đang nhìn mình như muốn ăn tươi nuốt sống ngay lập tức, Jan cười trừ ôm cánh tay Khánh
-ox đi chung nhé
Khánh vẫn không trả lời
-nếu không muốn cậu có thể ở lại_Khải cười đầy ẩn ý chọc tức Khánh
-không tôi đi
Vậy là có 2 chiếc mô tô màu trắng và đen phóng đi đến 1 nhà thờ khá sạch sẽ và ấm cúng.
4 đứa nó đi đến đâu trẻ con và người trong nhà thờ nhìn đến đó.
-chị Ji ơi_1 cô bé tầm 4t chạy đến bên nó lần lượt những đứa trẻ khác chạy tới ôm lấy nó quấn quít không rời thì ra nãy giờ bọn trẻ nhìn nó vì không biết có phải “chị Ji” của tụi nhỏ không
-chị Jan anh Khải cũng tới nè, còn anh này là ai vậy ạ_cô bé đó chỉ Khánh
-bạn trai 2 chị ạ_1 cậu bé khác ngây ngô hỏi. Nó xoa đầu cậu bé nhẹ nhàng nói
-anh Khánh là bạn trai chị Jan_nó chỉ vào Khánh
Cậu bé bắt đầu nhìn vào Khánh không rời
-cũng đẹp trai nhưng không xứng với chị Jan
-này nhóc, sao lại không xứng_Khánh bật cười trước câu nói của cậu bé xoa đầu cậu
-không được gọi là nhóc_cậu bé khó chịu gạt tay Khánh ra_cách nói chuyện thấy gét rồi chị Jan bỏ anh này đi
Khánh tức không làm được gì, tụi nó đang đứng cười nói với tụi trẻ không đoái hoài gì tới Khánh. Một mình bước vào trong nhà thờ trong đám người ở trong cậu thấy có dáng người quen quen nhíu mày nghi hoặc rồi đi theo người đó.
-anh tìm em sao_một cô gái vỗ vai Khánh từ đằng sau. Cậu quay lại đứng hình trong giây lát “sao lại là em”.
-em rất nhớ anh_rồi cô ôm chầm lấy Khánh, trong vô thức Khánh cũng vòng tay ôm người đó cậu không biết mình đã và đang làm tổn thương một người giờ cậu chỉ thấy người con gái trước mặt cậu, người mà cậu đã rất nhớ trong 1 thời gian dài đúng hơn là rất dài
Jan không thấy Khánh đâu bèn đi tìm đúng lúc đó từ xa thấy cảnh ôm ấp này Khánh cũng không đẩy cô gái đó ra, tim Jan như ngừng đập nước mắt tuôn lã chã chạy ra ngoài.