a Hắn từ ngoài hùng hổ bước vô đạp văq cách cửa nhà Jan, nhìn thấy nó tim hắn như sống dậy quãng đường đến đây hắn cứ mãi thấp thỏm không yên, hắn chỉ sợ những gì hắn nghe thấy không phải sự thật...
Vội chạy đến ôm lấy nó nhưng nó đã lùi lại né cái ôm của hắn, cái ôm đó nó đã rất nhớ ấm áp và hạnh phúc biết bao nhưng hôm nay à không từ lúc nó quyết về HN thì nó đã từ bỏ hắn rồi
Hắn như chết trân, không nói được cầm tay nó kéo lên xe về trước sự ngơ nhac của mọi người bao gồm nó
-anh đang làm cái trò gì vậy, DỪNG XE_nó hét lên
KÍT!!! Hắn lập tức phanh gấp nó chưa kịp chuẩn bị đập đầu vào thành ghế
Dù đang tức giận nhưng thấy vậy hắn cũng phát hoảng
-em có sao không, có đau lắm không, anh xin lỗi
Nước mắt nó như trực trào, mà ngăn lại kịp nó quay ra chỗ khác không đáp câu hỏi của hắn
Từ lúc về đây hắn đã kịp hỏi Khải về nó nửa năm trước nên đã biết toàn bộ nhưng còn chuyện nó luôn lạnh nhạt và né tránh hắn thì hắn hoàn toàn không biết, còn nó từ khi bị hắn kéo đi tim nó đập liên hồi như muốn bay ra khỏi lồng ngực, người con trai trước mặt kia nó muốn ôm ngay lấy để rồi nó có thể khóc cho thỏa lòng. Hai người cứ suy nghĩ mông lung mãi cuối cùng xe đã đỗ trịch trước cửa nhà hắn
-anh đưa tôi đến đây làm gì_nó lạnh nhạt hỏi không thèm nhìn hắn lấy một lần
Hắn cười chua xót
-anh không thể nói chuyện với em được sao
-tôi không có gì để nói với anh, xin phép_chưa để nó bước thêm bước nào hắn đã ôm chầm lấy nó, siết chặt vòng tay như thể buông ra sẽ mất ngay lập tức
-anh rất nhớ em
"sao mà ấm áp quá, Không Ji mày đag ngĩ cái gì vậy" nó bất động vài dây rồi đẩy ngay hắn ra,hắn chưa kịp có phản ứng gì đã nghe thấy tiếng nói
-anh về rồi sao, em nấu đồ ăn cho anh rồi đó_tiếng NH từ trong nhà vọng ra
-hai người ở chung với nhau rồi sao_Nó cười nhạt đợi hắn trả lời nhưng không có. Chẳng lẽ hắn lại trả lời "đúng, anh và NH ở với nhau từ khi em đi" hắn chỉ biết đứng bất động nhìn nó bỏ chạy đâu biết rằng vai nó đang run bần bật.
Nó đã từng mong nó bỏ đi hắn sẽ đuổi theo níu nó lại và giải thích tất cả, nhưng nó đã lầm
Hắn như chết lặng nhìn nó chạy khuất dần trong bóng tối, tay hắn đưa r rồi từ từ rụt lại mắt như trĩu xuống u buồn...tim hắn như vỡ ra hàng trăm mảnh vậy là hắn đã mất nó rồi.
NH trong lòng đang rất hả hê vì quyết định lên tiếng của mình,vài phút trước ở trong nhà cô đã nhìn thấy hắn và nó có vẻ không ổn, NH lại nổi lên ý định xấu xa "thêm dầu vào lửa" có người con gái nào lại có thể chịu đựng được khi người con trai mà mình yêu thương ở chung nhà với người con gái khác. Mặc dù việc chuyển đến không có sự cho phép của hắn và từ khi cô đến hắn thường xuyên không về nhà.
Còn về nó,nó đã ngừng chạy khuôn mặt không biểu lộ tình cảm lạnh như băng cứ như thể ai đến gần sẽ đóng băng lại hết. Trông cô thật sự là rất "cô đơn" giữa màn đêm tĩnh mịch không một bóng người, chỉ mình nó lang thang trái tim như cô quạnh lại, một cảm giác trống trải đến đau lòng.
" Lời xin lỗi vì đã lừa dối, ước gì mình nằm mơ thôi, lời anh nói làm tim đau nhói, sự thật sao quá tàn nhẫn.
Nghĩ đến một quá khứ thật hạnh phúc,
Đã chôn vùi vĩnh viễn trong tiềm thức, Em sẽ nuốt nước mắt bước đi, xa cuộc đời anh.
Nhiều lần cố gắng để không khóc.
Nhưng chỉ còn lại sự yếu đuối
Vì em không thể quên được anh,chẳng thể bên anh nữa.
Hãy bên người trao anh đc tình yêu, chỉ một người chắc chắn chẳng phải em.
Em vẫn biết em là người đến sau, còn anh đã trao hết cho tình đầu.
Vòng tay anh ấm áp ôm em ngày xưa nay cũng dành cho ai kia.
Môi hôn ngọt trao em đê mê nhưng khi bên người anh cũng thế
Đừng xin lỗi với nhữnh đôi chối khi e đã mệt rồi, mình ko thể tiếp tục lầm lỗi
Trở về bên cô ấy hãy xoá hết yêu thương ngày nào ta bên nhau.
Em sẽ thầm chúc phúc cho anh sẽ trọn vẹn yêu thương,
Dù cơn đau như đang giày xé trong con tim này,tình yêu ấy em không muốn nhận lấy.
Cám ơn người đã từng đến đây cho em Bình yên"
[Hạnh phúc đó em không có_Lương Minh Trang]