• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Đã lục tung cả thành phố này rồi, vẫn không tung tích Quân đâu. Nhìn chiếc đt anh Quân trên bàn nó nhặt được ở đường đua, nỗi bất an bỗng chốc lại ùa về xung quanh nó. CHợt nhớ lại lúc ở đường đua nó thấy bóng dáng 1 người rất quen, cố gắng nhớ lại

-Bảo Anh_nó bất giác gọi.

-đúng rồi, chị Bảo Anh_nó chắc chắn hiểu được ý nó Jan cùng nó ra khỏi bar wind’s. Khánh ra ngoài nghe đt khi quay trở lại đã không thấy ai, sót lại mảnh giấy “bọn tôi có việc đi trước”

Vậy Bảo Anh là ai???

***Trở lại trường đua vài phút trước***

Dừng lại ở đích, Quân thấy phía xa xa có dáng người rất quen

-Bảo Anh_Quân bất giác gọi tên một người

Quân chạy theo bóng dáng ấy, xa dần xa dần trong lòng cậu giờ chỉ có hình bóng bảo Anh đang quấn chặt “là em thật sao”, nhưng chạy mãi chạy mãi cái cậu nhận được cũng chỉ là con số không. Quân khụy xuống, ngửa mặt lên trời hét

-Tại sao_ôm mặt bất lực cậu đã khóc, rất nhiều, tim như bị póp nghẹn

Quân đâu biết rằng sau bụi cây gần đó cũng có người đang ôm chặt trái tim, bặm môi đến bật máu để không phải phát ra tiếng nấc. Nhìn người con trai đang đau khổ vì mình con tim cô đau gấp trăm lần “em xin lỗi em không thể” gạt nhanh giọt nước mắt cô bắt taxi đến sân bay.

Trời bắt đầu đổ mưa, mưa như xối xả vào mặt cậu nước mưa hòa cùng nước mắt cậu vẫn lững thững thẫn thờ đi một mình trên còn đường dài, ánh sáng mập mờ của đèn điện cậu đơn độc một mình rồi ngã xuống. Một cô gái bên đường nhìn thấy gọi xe cấp cứu đưa cậu đến bệnh viện.Trong lúc cậu đang cấp cứu trong bệnh viện cũng là lúc 1 chiếc máy bay vụt mang người con gái trong lòng cậu đến một nơi khác...chung một bầu trời nhưng đất nước thì không.

Nghe được tin bọn nó nhanh chóng đến bệnh viện nhà hắn. Anh trai mình đang đau khổ nằm trên giường mắt hướng đi xa xăm chưa đựng một nỗi buồn sâu thẳm, người em như nó không làm được gì chỉ biết đứng nhìn anh mình trở nên như vậy không khỏi đau lòng. Nó vốn không phải người yếu đuối nhưng trong truyện tình cảm lại rất mau nước mắt, khẽ lau dòng nước mặt chát đang chảy dài nó gục đầu xuống bất lực.

*1 năm trước:

-anh à, quên em đi_Bảo Anh nhín mắt Quân thẳng thừng nói, tưởng như nhẹ nhàng nhưng đó như mũi tên xuyên thẳng vào tim cậu. Cố giữ cho mình bình tĩnh mỉm cười

-em đang đùa anh sao, đừng đùa nữa không vui đâu

-em xin lỗi, em yêu người khác rồi_dứt câu cô chạy lại khoác tay người con trai đang tiến gần, cử chỉ thân mật. Mặt Quân tối sầm lại bất động mắt trân trân nhìn vào đôi tình nhân đang thân mật vui đùa với nhau cho tới lúc khuất khỏi mắt cậu.

***

Trở lại hiện tại, Quân như người mất hồn chỉ nhìn đến 1 khoảng vô định không nói không ăn không uống suốt 1 đêm thức trắng cuối cùng cậu cũng nghĩ thông “vì mình mà mọi người phải lo lắng, quên thôi không đáng” nhìn đứa em gái bé bỏng mắt nhắm nghiền nhưng vẫn không vơi đi khuôn mặt lo âu mệt mỏi. “2 xin lỗi Ji” vuốt nhẹ mái tóc nó nhẹ nhàng bế nó đặt lên giường rồi bỏ ra ngoài.

Sáng hôm sau trên các hành lang trong bệnh viện, bóng dáng bé nhỏ của nó cùng hắn, Jan, Khánh ráo rác chạy khắp nơi đi tìm Quân. Sáng tỉnh dậy nó đã thấy mình trên giường không thấy mặt mũi Quân đâu hết. Mọi người đang trong mớ suy nghĩ không biết Quân có vì đau buồn quá mà nghĩ quẩn không thì

-mọi người đang làm gì vậy, ăn chút gì chứ_Quân vui vẻ tiến lại gần tụi nó, tay xác 1 đống đồ ăn.

Nó ngơ ngác nhìn Quân. hiểu ra chuyện nó cũng trở lại bình thường

-à à phải rồi chắc m.n cũng đói rồi, ăn thôi_nó mỉm cười nhìn Quân. Nó hiểu trong nụ cười của anh có chút gượng gạo cốt cũng chỉ để mọi người không lo lắng vì mình mà thôi. Không khí bắt đầu có chút bất thường chợt

-à mà con nhỏ UN dạo này sao rồi_để thay đổi không khí Jan đành lên tiếng

-sau khi Ji cho nó 1 trận tơi tả toe tua tan tác %^&^*& kể lại chuyện hôm đó. Bị Duy đình chỉ học cô ta chuyển ra nước ngoài rồi_Khánh thêm mắm thêm muối khiến tất cả bật cười.

Ngay sau đó Quân đòi xuất viện, bọn nó cũng đành phải gật đầu. Tuy trong lòng vẫn còn chưa nguôi ngoai nhưng miệng vẫn cười mục đích cũng chỉ vì muốn che dấu sự cô đơn trống trải của chính mình.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK