-gì_giọng hắn lạnh băng
“mai ta và mẹ con sẽ đến nhà”
-mẹ nào, mẹ tôi mất rồi vẫn đến thăm được à
“con đừng như vậy nữa, dù gì đó vấn là vợ ba là mẹ của con”
-tôi không cần biết tôi chỉ có 1 người là mẹ
Hắn tức giận cúp máy, cầm ly nước trên bàn ném mạnh xuống nền nhà vỡ tan.
***
-Nhật Duy lớn lên rồi sẽ bảo vệ ba và mẹ_tiếng nói non nớt của một cậu bé chừng 5 tuổi
-con trai ngoan của mẹ_mẹ cậu ẵm cậu lên. Ba cậu hiền từ thơm lên đôi má của cả 2 mẹ con
Một gia đình hạnh phúc mà bao nhà được mong ước ba mẹ xinh đẹp tài giỏi có 1 đứa con trai thông minh dễ thương.
Nhưng niềm hạnh phúc đó chưa được bao lâu thì một ngày nọ cậu thấy ba mẹ mình cãi nhau, với tâm hồn của một đứa trẻ vẫn chưa nhận thức được là chuyện gì nhưng cậu có thể hiểu là chuyện lớn thấy ba tát mẹ và mẹ đã khóc, cậu đứng im ngoài hành lang ngó vào
Ngày hôm sau ba cậu đưa cho cậu 1 bức thư nói là của mẹ và mẹ cậu đã biến mất khỏi cuộc đời cậu...vĩnh viễn
***
Trong bóng tối căn nhà rộng lớn chỉ có 1 người con trai nhỏ bé đang làm bạn với rượu đơn độc không có người thân nào bên cạnh. Hắn định gọi Khánh mà lại thôi Khánh đang hạnh phúc với Jan không thể phá hỏng niềm vui của hai người được nghĩ vậy hắn lại uống rượu cho đến khuya.
Không hiểu sao giờ hắn lại cầm đt lên gọi cho nó.
-“alo muộn rồi có chuyện gì không”
-đến nhà tôi uống với tôi 1 li mà thôi cô ngủ đi
-“anh uống rượu sao”
-không
Nói xong hắn tắt máy giọng lè nhè vì rượu chắc đã ngà ngà say
-tên này làm gì mà uống nhiều thế, thôi kệ đi
Nó đắp chăn lại định ngủ tiếp nhưng trằn trọc mãi vẫn không ngủ được, đành thay đồ bắt taxi lên nhà hắn.
Đến nhà định gọi hắn ra mở cổng thì thấy cửa không khóa nên vào luôn (cửa này gặp trộm là vui rồi). Bước vô nhà thấy không bật điện mà nồng nặc mùi rượu thấy bóng đen xa xa nó hơi rợn người (sợ ma mà hh).
-là anh sao_lấy hết can đảm nó lên tiếng
-cô đến đây làm gì, về đi
-để tôi bật điện
-KHÔNG, đừng bật_tiếng hét của hắn làm nó hơi giật mình, chắc phải có lí do hắn mới muốn vậy nó cũng chẳng hỏi tiến gần tới chỗ hắn
Tay đặt nhẹ lên vai hắn, hắn cười nhạt
-cô đang thương hại tôi sao
-tôi không có ý đó
-tránh xa tôi ra
Nó không nói gì vẫn đứng đó, nhìn hắn mà xót xa Nhật Duy cao ngạo mà nó mới gặp cách đây vài tiếng mà trở nên như thế này sao. Nó không thương hại mà thấy đồng cảm, đồng cảm nghe có vẻ nực cười nhưng là sự thật nó trước đây cũng từng cô độc trong đêm như thế một. Một mình chỉ một mình thôiii
Chợt thấy vai hắn run run nó hiểu hắn đã khóc, nó ngồi xuống cạnh hắn nhưng không nhìn hắn vì nó hiểu hắn không thích ai nhìn thấy cảnh hắn lúc này
-tôi có thể cho anh mượn vai như anh đã từng làm với tôi
Hắn cũng tựa vào thật nhưng không khóc nữa
-sao cô không hỏi vì sao
-nếu có thể anh đã nói rồi, còn không tôi tự biết rằng chuyện này tôi không nên biết và anh cũng không muốn nói
-cảm ơn cô_”cảm ơn” đối với hắn là một câu nói xa xỉ và tất nhiên chưa từng nói với ai. Còn nhớ cái này bên bờ hồ hắn đã xuýt giết nó nhưng vì nhìn đôi mắt trong veo yên ả như mặt hồ của nó hắn đã dừng tay, đôi mắt đó rất giống của mẹ hắn.
Nó vẫn ngồi im cho hắn tựa thấy không có động tĩnh gì nữa chắc là đã ngủ, nó nhẹ nhàng đặt hắn xuống ghế sa-long, để bình hoa trên bàn tránh làm ánh sáng điện làm hắn tỉnh giấc bật điện lên dọn dẹp những thứ vương vãi trên sàn.
Nó lên phòng hắn mang xuống chiếc chăn nhỏ đắp lên người hắn, nhìn vào khuôn mặt hắn lúc ngủ trông hiền hơn nhiều giờ nó mới thấy “hắn cũng đẹp thật hèn gì nhiều người theo đuổi giống mình” (ặc chúa tự sướng)
Nó vào nhà bếp làm chút đồ ăn sáng, viết giấy nhớ để lại rồi lấy đại chiếc áo khoác da của hắn rồi ra về trời mùa đông Hà Nội rất lạnh.