Ngược lại với nó-một công chua nhỏ nhắn, dịu dàng thanh thoát với hàng mi cong vút, đôi xanh như dòng suối(con lai).Mang sắc thái trái ngược nhau mỗi người một vẻ như bù đắp cho nhau làm trung điểm của sự chú ý.
-đừng cười quá vội,haha_Linh Chi từ sân thượng nhìn xuống
-cô tính làm gì_tiếng 1 chàng trai lên tiếng từ trong bóng tối
-lát rồi biết, im lặng xem kịch hay đi
Cuộc đối thoại vỏn vẹn vài câu đã lọt hết vào tai hắn. Hắn không phải người bao đồng nên cũng bỏ ngoài tai.
-xin tất cả mọi người chú ý_tiếng MC cất lên, là Key
-sau đây mời các bạn bắt đầu vũ hội và thưởng thức đồ ăn
Tiếng nhạc nhẹ nhàng du dương bắt đầu phát lên
-mình mời bạn nhảy chung 1 bản được chứ_Hân đưa tay mời nó
-tôi mệt
-ngồi đây uống rượu còn mệt hơn đó ra ngoài giảm strees tốt hơn
-không thích
Nó khó chịu trước sự mời mọc của Hân. Nhìn ra chỗ Jan đang nhảy với Khánh
-khiêu vũ là cái cơ bản của 1 tiểu thư cần phải học mà cô không biết sao_Khánh gắt lên với Jan, nãy giờ cô toàn giẫm lên chân cậu nhất định là cố tình
-thật sự tôi không cố ý_tạo ra gương mặt ngây thơ nhất có thể, mắt long lanh vô (số) tội nhìn cậu. “haha chắc chắn hiệu quả”
-tôi không ngốc như cô nghĩ đâu_gé sát tai Jan, lấy tay nhéo mạnh vào người cô. thoáng đỏ mặt Jan kêu khẽ “á” vì đau làm cho mấy hsinh bên cạnh nhìn cô như sinh vật lạ mới bị ném xuống Trái Đất.
-đi theo tôi_Khánh nắm tay Jan, cô bất ngờ không ú ớ được gì thêm quên mất cả việc phản kháng.
Kéo Jan lên sân thượng cậu mới bỏ tay Jan ra, không khí trở nên gượng gạo khong chịu thêm được nữa Jan cất lời
-không có chuyện gì thì tôi xin phép
-khoan đã
Jan đứng khựng lại thấy tay Khánh đã vòng qua eo mình, đẩy vội Khánh ra mặt đỏ ửng.
-nếu tôi nói tôi thích em thì sao
Jan đứng hình muốn nói nhưng miệng cứng đờ toàn thân mọi hoạt động ngừng trệ
-tôi hiểu rồi, xin lỗi vì đã làm phiền cô_Khánh cười chua xót, lướt qua Jan.
Đến khi bóng Khánh khuất hẳn cô mới bừng tỉnh, “anh ta thích mình sao, tim mình sao lại đau vậy”
*Tại bờ hồ sau sân thể dục:
Nó dạo quanh khuân viên trường, đi mãi bất giác nó nhận ra mình lại tới đây mỗi khi trống trải.
-nơi này là của tôi không ai dám bước tới trừ cô ra đấy_Hắn lên tiếng.
-anh đến được thì tôi cũng vậy, có làm sao
-cô chưa nge danh Devil tàn độc thế nào sao
-tôi cũng đâu kém
Nó bình thản trả lời hắn
-trường này cũng đâu phải của anh mà tự nhận như vậy
-vốn là của tôi
Nó hiểu ra vấn đề nhìn hắn rồi im lặng quan sát làn sóng lăn tăn trên mặt hồ, gió thổi nhẹ đêm nay trăng tròn tạo ra bầu không khí ảm đạm.
-cô nói sẽ không tham gia_hắn nói bâng quơ
-anh quan tâm tôi sao
“quan tâm” từ này không có trong từ điển của hắn rất lâu rồi, “lẽ nào...” hắn không nói gì quay lưng bỏ đi.
“thái độ đó là sao” nó thầm nghĩ rồi cũng gạt nhanh dòng suy nghĩ đó đi cho bớt nặng đầu (bó tay) rồi cũng trở lại khuân viên trường.
-làm cho cẩn thận vào, đừng để sai sót_lại giọng nói đó vang lên, cũng 1 lần nữa giọng nói đó lại lọt vào tai hắn. Không như ban đầu hắn bắt đầu suy nghĩ “Ji và Jan đã nói không thích sao lại tham gia” liên kết với những gì hôm nay hắn nghe được, cười khẩy
“cô gây thù chuốc oán với ai vậy Thảo Nhi”