-Jan_một cậu con trai chạy lại phía Jan.
-hở?? có chuyện gì?_Jan thắc mắc. đảo mắt về phía cậu
-ai đây, học sinh mới sao
Jan dường như đã hiểu chuyện, gật gù như pà già :)) vỗ vai nó chỉ về phía cậu kia
-Ji à đây là Tịnh Nguyễn Hân, học 10a1 cùng lớp với tao nghĩa là cùng lớp với mày đấy_Jan giới thiệu. Nó gật đầu tỏ ý chào
-Còn đây là Vũ Thảo Nhi, gọi nó là Ji được rồi 2 người làm quen đi_Hân gật đầu nhìn sang Ji hỏi
-chắc bạn là học sinh mới chuyển từ Mĩ về, rất vui được làm quen mà bạn đã lên gặp hiệu trưởng nhận lớp chưa vậy_Hân hỏi nó
-bây giờ đi_nó lạnh lùng trả lời rồi kéo Jan đi làm Hân hơi hụt hẫng nở 1 nụ cườ khó hiểu-thật đặc biệt_Hân thầm nghĩ
-mày về lớp trước đi_nó nói Jan
-đi 1 mình được chứ_Jan hỏi
-được tao muốn đi dạo một chút rồi mới lên,bye
Nó rảo bước đi, đi mãi rồi mới để ý đã ra sân sau của trường, nếu ai không để ý sẽ không thể thấy khung cảnh sau bức tường cách nhà thể dục với ở đây. 2 hàng phong dài và 1 hồ nước, nó cứ đi mãi bỗng đứng lại khi nhận ra có người với mùi thuốc. Nó khó chịu nhìn xem ai phá vỡ khung cảnh mà nó cho là thơ mộng này.
Nó nghiêng người lại thỳ nhìn thấy có 1 cậu con trai đang tựa mình cạnh mọt cây phong to nhất ở đây, mắt nhìn xuống hồ tay cầm điếu thuốc, đúng phải nói rằng cậu ta rất đẹp càng mi dài cong, làn da trắng tóc nhuộm màu đỏ hung vuốt keo nhìn rất pảnh nhưng nó cũng không hám trai nên không mảy may quan tâm mà nhìn mãi về phía đồng cỏ bên kia hồ
-CÚT_là tiếng của hắn, miệng thỳ nói mà mắt vẫn không thèm nhìn lại một lần.
Nó nghe thấy nhưng vẫn vờ như không hay
-CÚT-Đi, cô điếc à_giờ hắn mới quay lại nhìn nó –thỳ ra là cô_hắn thầm nghĩ môi nhếch lên 1 đường cong hoàn mĩ đầy sự khinh bỉ
-chắc ba mẹ anh không dạy anh phép lịch sự tối thiểu nhỉ_nó chẳng thèm nhìn.
Dường như nó đã chạm vào nỗi đau của hắn, mắt hắn hằn lên những tia đỏ, bước đến túm gọn cổ nó.
-vậy đó, thỳ sao có vẻ cô chán sống rồi_nó nhíu mày khó chịu, nhưng vẫn không thể hiện ra bên ngoài vẫn bình thản nhìn vào đôi mắt hắn, cắn chặt răng vì thiếu oxi. 1 phút trôi qua, rồi 2 phút nó vẫn nhẫn nhịn cuối cùng hắn cũng nới lỏng tay ra bước đi
Nó cảm thấy khó hiểu nhưng cũng không quan tâm, hít thở đều cho đủ oxi. Cổ trắng ngần của vẫn còn hằn lên vết tay của hắn. Mặc kệ nó đi đến phòng hiệu trưởng muộn quá rồi
*Ở một góc khác, hắn phải hắn chính là Trịnh Nhật Duy. Sao hắn lại thả tay ra ư, chính hắn còn không biết việc tha chết cho một ai làm vướng mắt hắn là điều hắn chưa từng làm. Nhưng khi mắt đối mắt với nó không hiểu sao hắn lại không nỡ, một phần vì mắt nó giống người con gái ấy, hắn cười nhạt
-mình điên rồi_thầm nghĩ rồi gạt phăng cái suy nghĩ đó đi.