Tất cả không ai hay biết rằng ngày mà Jan BA bị tai nạn hôn mê cũng là lúc nó trong tình trạng nguy kịch không kém gì họ vì đến nơi nó đã mê sảng
Ba nó và Khải luôn túc trực trong phòng bệnh nó 24/24
-con có muốn ra ngoài đi dạo không
Nó nhìn ông cười buồn, nó có còn đi lại được nữa đâu mà "đi dạo" dây thần kinh vận động của nó đã rất yếu. Tay nó không thể cầm những vật nặng, ngón chân vẫn có thể cử động nhưng việc đứng và đi lại với nó rất khó khăn từ 1 tháng trước đổ về đây. Ngoại trừ việc không bị hành hạ bởi các cơn đau ở tim ra thì mất cảm giác ở tay chân với nó đang là trở ngại lớn... Dường như hiểu ra vấn đề Khải khẽ nhíu mày ra hiệu cho ông
-để anh cõng cô em gái của anh nào, từ nhỏ tới lớn anh chưa từng làm việc này với ai đâu trừ em ra đấy_Khải cúi người xuống nháy mắt với nó, nó cười nhẹ nụ cười hiếm hoi trong thời gian qua. Nhìn thấy cảnh 2 anh em thân thiết ông An nở một nụ cười
Nằm trên bờ vai ấm áp của anh trai nó nghĩ về ông An-ba nó, nó vẫn chưa thể tự nhiên gọi một tiếng "ba" được nó quá bất ngờ với những gì xảy ra với bản thân, nó chưa thể tha thứ cho bản thân và cả cho cho chính mình.
-em nghĩ gì vậy
Nó im lặng 1 lúc rồi nhắm mắt trả lời
-bao giờ em sẽ chết
Khải đứng khựng lại trong vài dây, nó biết câu hỏi này quá khó để anh trả lời nhưng nó muốn biết sự thật nó hỏi ai cũng nói là "vẫn đang trong thời gian theo dõi, bệnh tình đang có chiều hướng tốt" lừa ai chứ bệnh nhân là nó mà bệnh tình mà tốt gì khi nó càng trở nên yếu đi
-em không thể chết được không bao giờ có chuyện đó, em không được nghĩ đến chuyện này nữa được chứ_đặt nó xuống dưới chiếc ghế đá, Khải nhìn vào mắt nó trấn an nhưng có lẽ người phải trấn an bây giờ là cậu chứ không phải nó.
-em dễ bị lãng quên lắm phải không anh
-sao em lại nói vậy
-không còn ai nhớ tới em hết, kể cả Jan
Khải im lặng nghe nó nói tiếp, cậu không biết phải trả lời như thế nào bác sĩ đã dặn dò rất cẩn thận “không được để bệnh nhân sock vậy sẽ làm chiều hướng xấu đi, trong khi tim không cảm thấy đau khả năng tử vong không biết nguyên do rất cao”
Nó nhìn xa xăm rồi cười buồn, nó nghĩ đến mọi thứ không phải mình hôm nay mà là tất cả các ngày khi nó vẫn còn “sống”. Có lẽ nó chết sẽ không ai phải đau khổ cũng chẳng có ai phải rơi lệ vì nó, nó nghĩ vậy vì từ khi nó đến Mĩ nó cảm thấy cô độc Jan và Quân cùng mọi người không ai tìm nó, không ai thăm nó cũng chẳng có một câu hỏi thăm.
Nhìn thấy nó như vậy Khải rất buồn
-anh có chuyện muốn nói với em nhưng em phải thật bình tĩnh, được chứ
Nó nhíu mày nghi hoặc, gật đầu
-thực ra Jan với cô gái hôm đó(là BA ý Khải không biết tên) đã gặp tai nạn cô gái kia đã tỉnh còn Jan thì vẫn đang hôn mê_như không tin vào tai mình nữa, có khi nào mất cảm giác có thể lây lan sang mất khứu giác không
-anh nói gì cơ, em không nghe thấy_chưa kịp nghe câu trả lời nó thấy choáng đã ngất lịm từ mũi chảy ra một dòng máu đỏ tươi
---
Cùng lúc đó
Jan bất chấp tất cả đòi xuất viện hiện tại đang trở về nhà thu dọn đồ đạc
Cạch!!! Cốp!!! Choanggg!!!
Đt của Khánh được cậu cho "rơi tự do" một cách ngoạn mục
Jan/Quân/BA ngỡ ngàng trước thái độ biểu cảm và "xác" của chiếc iphone dưới sàn. Riêng Jan đang uống thuốc (dư âm của tai nạn) nghe thấy tiếng động lạ giật mình làm rớt luôn li nước trên tay vỡ tan tim đập nhanh bất thường.
-có t...i tin rô. ..rồi Ji đang cấp cứu trong JKay_giờ đến lượt đt Quân "hạ cánh không an toàn" khi nghe những lời lắp bắp không rõ chữ của Khánh, miệng Khánh như cứng đờ đi cố gắng mới nói được vài từ
Jan run run cầm đt lên gọi Key cử một mày bay mini đến, chuyến bay đến Mĩ được tiến hành gấp rút trong sự lo lắng của tất cả mọi người. Đương nhiên chuyện này cũng không thể thoát khỏi tai hắn vì lúc đó Key đang ở cùng với hắn nói chính xác là tại nhà hắn.
Hiện tại hắn đã và đang sống chung với NH mặc dù vẫn ngủ riêng, chăm sóc yêu thương NH như anh trai dành cho em gái là những gì hắn có thể làm hắn cần thời gian đương nhiên điều này rất rõ thế nên việc hắn lo lắng bồn chồn không yên khi nghe được tin nó đang cấp cứu không có gì đáng nhạc nhiên với cô nhưng tim vẫn thấy đau lắm
-anh đến Mĩ cùng em nhé
-em có việc gì bên đó sao_hắn trả lời bâng quơ cho có chứ trong đầu đang loạn hết cả lên
-ùm em đặt vé rồi 9h tối tay bay, anh đi nhé
Hắn ngần ngừ vài giây rồi cũng gật đầu. NH mỉm cười quay đi hắn đâu biết rằng khuôn mặt cô giờ đã đẫm lệ