Cô Liên kiểm tra sĩ số lớp
-bây giờ các em bốc thăm 2 số giống nhau sẽ ngồi cạnh nhau, số đó cũng chính là số ghế ngồi thầy cô đã đánh dấu sẵn rồi
Cô Liên cầm chiếc hộp lướt qua từng học sinh một đến nó là cuối cùng.
-trời ơi sao lại ngồi chung với tên vừa béo vừa hôi thế này_hsinh 1
-hixx cô ơi em muốn đổi chỗ_hsinh 2
^%^&&^
Cô trừng mắt
-miễn bàn
Nó mở giấy trên tay số 34 cũng là ghế cuối cùng, không may là hắn cũng trùng số với nó. Khánh số 33, Jan cũng 33 vậy là cùng ghế phía trước nó. Quỳnh giận dỗi cùng số với NH.
Trên xe nó ngồi cạnh hắn cũng không màng bận tâm, đeo tai phone nhắm mắt lại. Hắn muốn hỏi nó nhiều thứ lắm và muốn xin lỗi nó chuyện hôm trước nhưng không đủ can đảm dựa người vào cửa sổ cũng nhắm mắt giống nó đương nhiên là không ngủ.
Jan với Khánh cũng đang gặp phải trường hợp tương tự, ngồi cũng không được mà đứng cũng không xong. Jan còn đang phải hứng chịu ánh nhìn ganh ghét của Quỳnh, tức giận đứng dậy
-cô muốn đổi chỗ_Jan nói
-cô đồng ý sao_Quỳnh hơi ngạc nhiên, nhưng trong lòng rất đắc ý “biết sợ tôi là tốt”
Vậy là Jan lên ngồi cùng NH còn Quỳnh xuống chỗ Khánh, vừa ngồi xuống Jan đã rợn người với 2 chữ
-anh iêu_Quỳnh ngả người vô lòng Khánh cười mãn nguyện
Khánh chẳng quan tâm, cũng chẳng thèm nhìn_Quỳnh tức đỏ mặt nhưng vẫn giữ nguyên tư thế chọc tức Jan.
-tôi ngồi cạnh cửa số được chứ_dù không thích lắm nhưng Jan không còn ghét NH như ban đầu nữa, NH cũng không giống Quỳnh theo Jan là vậy, lịch sự đề nghị NH
-ơ dạ được_lần đầu tiên thấy Jan nói chuyện với mình không thấy Jan ghét mình nữa NH cũng có vẻ vui vui
Chuyến đi vẫn tiếp tục, xe vẫn chạy và chỗ tụi nó không khí vẫn ngột ngạt khó chịu và yên lặng như ban đầu. Đêm qua không ngủ được nó đeo tai phone nhưng không hề có nhạc, xe đi qua cục đá hơi xóc khiến nó đang ngủ gật ngả đầu vào vai hắn. Hắn cũng hơi bất ngờ khi thấy vật nặng trên vai mình, bất giác cười nhìn nó ngủ trông rất đẹp ngoan như 1 chú mèo con đã rất lâu rồi hắn không được thấy nó ở cự li gần như thế này nữa... chợt thấy nó trở mình hắn vờ nhắm mắt lại
Nó mở mắt bối rối thấy mình đang tựa đầu vào vai hắn, mặt hơi ửng đỏ trông rất đáng iêu, tực cốc đầu mình quay đi không hiểu sao gần hắn nó lại có thể ngủ dễ dàng như vậy, cười nhạt rồi quay đi
Thấy vẻ mặt nó vậy hắn hơi buồn, nó ghét hắn vậy sao (suy nghĩ giống nhau thế @@) không thèm tựa vào hắn nữa sao. Xe dừng lại vậy là cũng tới nơi nó bước nhanh ra khỏi chỗ, tới chỗ Jan nó cười nhẹ với NH rồi cùng Jan mang hành lí xuống.
-im lặng_thầy hiệu trưởng lên tiếng nhưng tiếng nói chuyện học sinh vẫn vang đều đều, có thể nói là không có tác dụng
-tất cả im lặng_1 lần nữa thầy hét lên nhưng vẫn không xi-nhê
Giận giữ đã lên tới đỉnh điểm, thầy cầm chiếc loa phóng thanh, nó cùng Jan bịt tai lại
-IM LẶNG_tiếng loa chói tai vang nguyên 1 vùng
Thấy có chút thay đổi ông mỉm cười hài lòng, nói tiếp
-bây giờ các em có thể dựng lều rồi tổ chức ăn uống vui chơi, tuyệt đối không được lại gần hồ Cảnh Yên rất nguy hiểm hồ rất sâu ngã xuống dù có biết bơi cũng rất dễ mất mạng
Ai nấy gật đầu rồi cũng mang đồ đạc mình đi xếp bắt đầu dựng lều, thầy đứng lặng tại chỗ đúng là không coi giáo viên ra gì, nó cũng phải bật cười mình, hôm nay nó mặc áo sơ-mi cách điệu caro trắng đen, quần caki màu trắng đi giày nike rất năng động.
Từ độ cao này trông hồ Cảnh Yên rất rộng, màu xanh của cỏ nhung không được cắt tỉa mọc tự nhiên trông rất mềm mại, xanh dịu mát của hồ sóng gợn lăn tăn nó luôn muốn đến đây nhưng chưa có dịp chính vì vậy ngoại khóa này nó mới quyết đi nếu không nó đã ở nhà, bị đuổi học cũng chẳng sao vài ngày nữa nó cũng đi rồi.
Nó nhíu mày, nghe thấy tiếng bước chân từ đằng sautrước ông bác của mình.
Đưa hành lí cho Jan nó đi dạo 1 mình, ở đây là vùng hẻo lánh nhưng rất đẹp không khí rất dễ chịu, đi men theo ngọn đồi nhỏ không quá cao nên nó dễ dàng có thể trèo lên và quan sát mọi thứ từ độ cao này. Trèo lên phiến đá nhỏ nó vươn vai nhắm mắt tận hưởng những làn gió mát lạnh phả vào mặt mình, hôm nay nó mặc áo sơ-mi cách điệu caro trắng đen, quần caki màu trắng đi giày nike rất năng động.
Từ độ cao này trông hồ Cảnh Yên rất rộng, màu xanh của cỏ nhung không được cắt tỉa mọc tự nhiên trông rất mềm mại, xanh dịu mát của hồ sóng gợn lăn tăn nó luôn muốn đến đây nhưng chưa có dịp chính vì vậy ngoại khóa này nó mới quyết đi nếu không nó đã ở nhà, bị đuổi học cũng chẳng sao vài ngày nữa nó cũng đi rồi.
Nó nhíu mày, nghe thấy tiếng bước chân từ đằng sau