"-con nghe_là giọng của Khải
“ba mẹ nuôi nó biết thân phận của nó rồi, con biết mình phải làm gì rồi chứ”
-vâng, nhưng nếu Ji biết con e rằng...
“chỉ cần làm theo những gì ta sắp xếp con dọn dẹp lại là được, hiểu ý ta chứ”
-vâng, thưa ba con hiểu”
Khải đã hiểu những gì ba mình sắp xếp là một vở kịch, 1 vở kịch hoàn hảo tính từ thời điểm đó nhưng đến bây giờ cái quá khứ đó là 1 thảm họa, 1 thảm kịch mất đi bao nhiêu nước mắt và sự tổn thương cho nhiều người...đặc biệt là nó.
Ôm nó vào lòng nge những tiếng nấc nghẹn ngào đó là cậu thấy xót xa, phải chăng ngay từ đầu cậu đã sai cậu cứ ngỡ làm vậy là bảo vệ cô em gái đáng thương này...có lẽ cậu đã nhầm, chính cậu và ba cậu đã mang tổn thương đến cho nó.
-em có muốn đến thăm bà Ngân không_đợi nó nín khóc Khải mới cất tiếng hỏi.
Nó im lặng chỉ khẽ gật đầu. Vậy là 2 anh em lại tiếp tục lên đường đến biển...Nhưng đâu biết rằng địa điểm mà nó đến cũng có 2 người khác đến, không ai khác chính là hắn và NH.
-em vè đi anh muốn đi một mình_hắn đã bớt lạnh nhạt với NH hơn trước.
-có đơi nào phó giám đốc đi công tác mà thư kí lại ở nhà không, anh đừng ngăn em_NH nhất quyết không chịu ở nhà mà bám theo hắn
-tùy em
Công ty hắn tổ chức khảo sát mở rộng thị trường đến vùng ngoại ô gần biển, nơi đó cũng chính là lần cuối hắn đến cùng nó nên trong lòng cậu giờ có chút vui nhưng cũng buồn vì lần này nó không còn ở bên cạnh.
Nói là mọi người đã ổn, nhưng không hẳn là đã quên nó. Quân ngày nào cũng buồn bã khiến BA càng buồn hơn, Jan với Khánh cũng chẳng khá khẩm gì hơn mất nó giường như mất luôn cả tiếng cười.
Lần này hắn cũng đi trực thăng mini mà ba hắn đã chuẩn bị, mục đích cũng chỉ vì muốn hắn và NH có thể gần gũi nhau hơn...ai cũng biết điều này trừ hắn, hắn chẳng màng quan tâm chỉ làm tốt công việc của mình duy chỉ có NH là háo hức chuẩn bị cho chuyến đi.
Đến nơi, trời như sắp đặt lại cảnh tượng ngày ấy vậy...cũng là đi trực thăng rồi lại đến biển cảnh sắc ở đây vẫn vậy yên bình và lộng gió, cuộc sống vẫn cứ thế trôi đi cho dù nó không còn. Hắn càng ngày càng buồn và nhớ nó hơn, đến nơi việc đầu tiên cậu làm là đến nơi nó đứng ngày đó
Nó và Khải cũng vậy lúc họ đáp chuyến bay xuống nó cũng vậy, 2 anh em cũng đến biển nhưng lại ở 1 vị trí khác...nó đứng nhìn ra biển mắt nhìn về 1 hướng vô định
-con xin lỗi người_nó nhắm mắt lại cầu nguyện cho bà ở thế giới bên kia luôn luôn vui vẻ
Trời sắp đặt hay sao mà hắn cũng giống nó 2 người chỉ cách nhau có 1 ngôi nhà bằng gỗ cũ kĩ không có ngươi sinh sống đúng thật là “xa tận chân trời gần ngay trước mắt”
Biết là nó cần yên tĩnh Khải bước đi trong vô thức, không hẹn mà gặp Khải và NH gặp nhau.
-á_tiếng kêu khẽ của NH, NH thì đang vội đi kiếm hắn khắp nơi còn Khải thì cứ nhìn xuống chân mà bước.
-xin lỗi cô, tôi vô ý quá
-không sao_mặc dù có chút khó chịu nhưng NH vẫn im lặng cho qua
-tay cô chảy máu rồi
-hả_NH giật mình mình tay mình, đúng là bị trầy thật hưng đối với 1 tiểu thư được nâng niu từ bé thì đó là “chuyện lớn”
-oaoaa hixx hixx đau quá, mẹ ơi con đau, ba ơi con gái ba chảy máu rồi, huhu..._NH mau nước mắt nhanh chóng làm Khải bất ngờ đâm ra hoảng lấy tay giữ tay NH lại xem vết thương nhưng thật “không may” tay cậu lại chạm trúng vào vòng một của NH
-anh làm cái trò gì vậy, vô sỉ_NH ngừng khóc hẳn, mặt đỏ ửng lên vì xấu hổ
-tôi không cố ý, tôi xin đang vội xin phép_nói dứt câu Khải chạy thẳng lấy tay chạm vào ngực mình, cậu tự cảm nhận thấy tim mình đang đập loạn lên, mặt cũng đỏ dần “mình bị sao vậy nè”
NH cũng chẳng kém gì, mặt đỏ ửng như quả cà chua chín, tức giận chửi rủa Khải
-tên đáng ghét, đồ bệnh hoạn, anh ta giám động vào mình thề rằng thù này không trả sẽ không là Hàn.N.Nhật Hạ nữa,...._vừa đi vừa lẩm bẩm cuối cùng cũng đến chỗ hắn, cô vui mừng hẳn chạy đến ôm lấy cánh tay hắn
-anh về khách sạn đi, trời cũng tối rồi ở đây cũng có gì đâu_NH nũng nịu
-em về trước đi, lát anh đến
-vậy thôi em đi trước, em hơi đói anh về sớm nhé!!!
Hắn khẽ gật đầu rồi lại chìm vào những mảnh ghép của quá khứ, tim cậu vẫn đập rất nhanh giống như cảm giác nó đang rất gần mình vậy, bất giác cậu gọi to
-Ji ơi anh nhớ em
Vì ngược gió nên hướng nó chỉ nghe thấp thoáng mập mờ nhưng nó đâu có cho là thật “lại ảo giác rồi” nó cười nhạt, gạt nhanh dòng nước mắt nóng hổi mới trào ra.
Nó nhớ hắn lắm, rất nhớ...