-không phải anh làm mà, là Duy đó_Quân nhăn mặt chỉ sang hắn
-ai cho phép anh làm_thay đổi thái độ nhìn hắn
-“Nhidangyeu” mà cũng là mã khóa à_hắn cười nhạt đúng là “trẻ con”
-anh là người lớn chắc_nó đưa ánh mắt “trìu mến” nhìn hắn như muốn ăn tươi nuốt sống.
-tất nhiên là lớn hơn cô_hắn đưa tay xoa đầu nó như xoa đầu “...” (chắc ai cũng biết)
-anh, đồ khốn_nó nghiến răng
-đồ trẻ con
Jan, Khánh, Key và Quân trố mắt nhìn 2 bọn nó đấu mắt
-sao hôm nay 2 người nói nhiều vậy_câu nói bâng quơ của Jan làm cả hắn và nó chột dạ quay sang nhìn Jan, Jan sợ hãi lắp bắp
-xin...xin lỗi 2 người tiếp tục đi_Jan dứt câu nó cằng bực hơn
“Ji ơi mày bị sao vầy nè” nó bực mình nhìn hắn tóe lửa.
“Devil thường ngày nói rất ít hành động thì nhiều sao hôm nay lại ngược lại thế này” hắn ôm đầu mang hàng đống thắc mắc.
-sao thơm thế nhỉ, tao đói quá bị ảo giác rồi_Key ôm bụng, giả vờ khóc lóc
-mùi gì vậy_Hắn với Khánh đồng thanh
-nhìn vô bếp đi_Quân cười tủm tỉm nãy giờ, tự hào có 2 cô em nấu ăn cực ngon.
Hắn nhìn đống đồ ăn bốc khói nghi ngút thơm lừng trên bàn nghi hoặc nhìn sang Quân
-có ăn được không vậy
-cái gì_nó và Jan hét ầm lên –anh không có phần đi ra ngoài_nó hét vào mặt hắn
-ngon quá_Key xuýt xoa, hắn rất muốn thử nhưng phải giữ hình tượng trước mọi người, bụng biểu tình dữ dội “phải giữ hình tượng nhất định phải giữ hình tượng” tự nhủ với bản thân
-thôi anh vào ăn đi_Jan đành lên tiếng giải vây, nó lườm Jan muốn cháy mặt cũng không phản đối gì, hắn cười nhẹ bước vào ăn cùng.
Ăn gần xong Khánh mới bắt đầu ỉ ôi món Jan làm, nào là mặn quá, màu sắc không phù hợp với nhau, ngọt quá,... Jan tức đỏ mặt
-biến ra, ăn xong rồi mới nói là sao, chê thì đừng có động vào
-vì tôi là người không phung phí đồ ăn, ai như cô
-hơ hơ, biến ra khỏi mắt tôi_Jan lao vào muốn xé xác Khánh ra hàng trăm mảnh Khánh bỏ chạy, cả 2 rượt nhau như trẻ con từ phòng khách đến phòng bếp qua vườn sau đến hồ bơi thì Jan bị trượt chân rơi xuống hồ
-Khánh thấy Jan té xuống hồ bơi cười mắc mẻ
1’ trôi qua không thấy động tĩnh gì, Khánh bắt đầu lo lắng
-này cô lên đi không giỡn nữa_Khánh nói vọng xuống hồ, vẫn không động tĩnh gì. Nó đi dạo ngang thấy thấy vậy hét lên
-Jan không biết bơi_Khánh tái mặt vội nhảy xuống vớt Jan lên
lên đến bờ Jan vẫn không chịu tỉnh
-hô hấp nhân tạo cho Jan đi Khánh_Key cất lời. Khánh hơi ngập ngừng rồi cũng hô hấp cho Jan chợt cô mở mắt, tình thế bây giờ thực sự là rất éo le gây cho Jan hiểu nhầm lớn. Vội đẩy Khánh ra ho sặc sụa, đứng dậy bị trượt chân theo bản năng Jan kéo lấy tay áo Khánh, bị kéo bất ngờ khiến cậu ngã ra sau thế là lại một lần nữa mắt chạm mắt môi chạm môi. Mặt Jan đỏ ửng như trái cà chua, đẩy cậu ra chạy lên phòng nó đóng cửa cái rầm.
Bọn nó vẫn chưa hoàn hồn, Khánh với Jan kiss nhau á không thể tin được. Mắt chữ A miệng chữ O trước cảnh tượng nãy, mãi nó mới mấp máy được vài câu
-chuy...chuyện v...vừa nãy là th..ât...thật sao??? mấy đứa còn lại gật đầu cái rụp.
Riêng Khánh vẫn bất động nãy giờ, tim vẫn đập nhanh không ngừng mặt ửng đỏ, sao lại thế này mai phải đi khám tim, có ngày bị đau tim mà chết mất.
Ở chỗ Jan giờ cũng không khác Khánh là mấy, tim đập dồn dập nhưng vẫn không thể ngăn Jan *** Khánh
-đồ khốn fisrt kiss của mình lại ở trong hoàn cảnh này sao, đồ khốn, đồ sao chổi,...%$&^%& đúng là xui xẻo_Jan bực bội đập đầu vào tường nguyền rủa Khánh. Thấy vậy nó vội vàng lại gần
-đừng kích động không sao đâu_”Đúng là chỉ nó hiểu mình” Jan thầm nghĩ cảm ơn cô bạn
-chắc vui lắm nhỉ mặt mày trông hớn hở thế kia cơ mà_như sét đánh bên tai
-vui con khỉ mày đi ra cho tao_số mình sao mà đen thế, đúng là tại tên sao chổi đáng ghét “Huỳnh Kim Khánh ta hận mi thù này không trả ta sẽ...sẽ ăn nhiều hơn” hài lòng với suy nghĩ của mình