-sao cậu lại đến đây còn NH thì sao_sau một hồi im lặng Khải lại bắt chuyện trước
-chúng tôi chia tay rồi
-cậu coi hôn nhân là trò sao, chia tay ư cậu điên à
-tôi và NH chưa đăng kí kết hôn_nói đến đây hắn cười buồn, NH không nhắc tới chuyện đăng kí kết hôn hẳn là có nguyên do vậy mà cậu không nghĩ ra...
Khải nắm chặt tay cố giữ bình tĩnh
-cậu coi NH là cái qoái gì vậy, giờ lại đòi chia tay với NH sao, cậu có còn là đàn ông không hả_Khải gằn lên giận giữ, hơi nóng bắt đầu tỏa ra
-là cô ấy muốn vậy anh không hiểu được đâu
Hắn lẳng lặng bỏ đi, để lại mình Khải đứng như trời trồng
-à phải rồi chuyện lúc nãy là như thế nào_hắn bỗng cất tiếng làm Khải muốn rớt tim ra khỏi lồng ngực...cười buồn nhìn bầu trời về đêm lòng nặng trĩu
-là những gì cậu nghe thấy_hắn cứ mong những gì mình nghe là sai cậu cứ mong Khải sẽ nói rằng “chẳng có chuyện gì cả, tất cả chỉ là đùa đùa” nhưng không tất cả đều là sự thật...một sự thật đến nhói lòng. Mắt cậu đỏ dần bước đi rồi khuất hẳn.
Hắn đi qua phòng nó, thấy cửa khép hờ nhìn vào trong nó đã chìm sâu trong giấc ngủ “Ji ơi, em gầy đi nhiều quá” hắn lại gầy nhìn khuôn mặt nó nhớ nụ cười hiếm hoi vẻ lạnh lùng ban đầu khi hắn mới gặp, người con gái đang năm kia là người đã rời bỏ cậu mà đi...trong khi đó đã cướp mất trái tim của cậu... hắn sai hắn có thể sửa nhưng sao nó chưa bao giờ để hắn phải giải thích, cưới NH một phần vì “trách nhiệm” còn thứ khiến cậu làm như vậy là “vì nó, vì hắn giận nó...muốn ghét nó người mà hắn yêu nhất” nhưng rồi sao? Hắn lại sắp tuột mất tay nó rồi...thử hỏi hắn phải làm sao đây
Nó chưa ngủ mắt nhắm nghiền lại khi nghe thấy tiếng chân của ai đó, không có cảm giác hơi ấm hay lành lạnh nhưng nó vẫn có thể thấy có 1 chất lỏng vừa rơi xuống tay nó...và nó hiểu hắn đau khóc...vì nó.
“Nó nhớ lại chuyện ban nãy khi hắn bỏ đi, Jan đã kéo nó vào phòng và đưa cho nó 1 bức thư khá là đẹp (theo nhận xét của nó).
-gì vậy
-tao biết tao làm con mày, mày mở ra xem đi là của NH nhờ tao đưa mày
Nghe tới tên NH nó có chút bối rối không biết có nên mở hay không, và lí do hắn đến đây là gì sao NH lại không đi cùng đó là vợ cậu mà.
Cũng giống như những gì hắn thấy khi mở bức thư ra, hàng chữ đều đẹp của NH
“Chị Ji thân mến!
Có lẽ chị đang không biết vì sao em lại gửi thư cho chị phải không? Em cũng có thể đoán ra được
Em biết bệnh tình chị đã trở nặng hơn trước mặc dù em cũng không biết rõ chị đang mắc bệnh gì nhưng em mong chị có thể sớm hồi phục.
Chị biết không đã có một thời gian em rất ghét chị vì chính chị đã làm anh Duy đau khổ, thời gian em ở bên anh ấy có lẽ không thể bằng thời gian hai người bên nhau nhưng em tự tin rằng tình yêu em trao cho anh ấy cũng không thể kém chị”
Nhìn thấy những vết mực bị nhòe đi một vài phần, nó biết NH đã khóc...nó cũng hiểu chứ nhìn cách NH đối xử với hắn là đủ hiểu NH quan tâm và yêu thương hắn tới mức nào có khi còn hơn cả nó...
“Nhưng anh ấy chưa một lần nào ngó ngàng tới em, chỉ khi đến hôn lễ em nhập viện và mất con từ đó anh ấy mới không coi em “như người vô hình” như trước nữa...cũng nhờ vậy mà em biết nỗi đau mất mát của bản thân với một thứ quan trong là như thế nào, em mất con nỗi đau đó không thể nào diễn tả thành lời nữa nhưng rồi em cũng đã hiểu rằng hai anh chị cũng từng cảm thấy như vậy khi mất nhau...và người gây ra lại chính là em, em xin lỗi
Có lẽ chị không biết thời gian nửa năm chị “chết giả” anh ấy đã khó khăn để vượt qua như thế nào đâu, mục tiêu duy nhất để anh ấy tiếp tục duy trì sự sống và đến công ty làm việc là vì chị...là vì muốn chị ở trên trời cao thấy anh ấy vẫn sống thật tốt, và anh ấy không muốn chị buồn, không muốn chị khóc khi không có anh ấy ở bên...em xin lỗi vì lần đó em đã tung tin rằng anh Duy có tình cảm với em và đã quên chị, em xin lỗi chỉ vì em đã lỡ yêu anh ấy...có lẽ chị cũng hiểu “yêu” là như thế nào, tình cảm đó không do em lựa chọn, em xin lỗi vì em ích kỉ đã muốn anh ấy là của riêng em”
Đọc đến đây nước mắt nó trào ra một phần biết được sự thật và một phần nữa nó khóc vì NH...NH đã quá đau khổ khi yêu hắn, cũng có thể ai yêu hắn cũng sẽ gặp đau đớn nỗi đau giằng xé thấu tận tim gan, vậy mà nó đã từng cảm thấy khinh bỉ tình yêu của NH dành cho hắn...
“Chị còn nhớ cái ngày hai anh chị cãi nhau đứng trước cửa nhà anh Duy không? Vì biết anh chị đang có chút mâu thuẫn...em xin lỗi em đã nói dối chị đúng là em đã đến nhà anh Duy ở thật nhưng những ngày em sống ở đó thì anh Duy ở nhà Key...cũng chính hôm đó là lần duy nhất anh ấy bước vào nhà và nốc rượu...trong cơn say anh ấy tưởng nhầm em là chị nên đã (...) là em tự nguyện nên anh ấy không có lỗi...em mong chị có thể tha thứ cho anh ấy vì tất cả....vì tình yêu anh ấy dành cho chị không hề phai nhòa!
Anh ấy là một người đàn ông tốt nhất mà em đã từng gặp có lẽ em sẽ không thể quên nhanh được nhưng em sẽ cố gắng...
Còn nữa chị Ji ơi, thực sự em rất quý chị ngay từ lần gặp đầu tiên em nói thực lòng đó,...em xin lỗi có thể em đã làm những việc đáng “khinh” với người đời họ nghĩ sao về em cũng được nhưng với chị em mong chị chỉ nhớ tới Nhật Hạ của trước kia chứ không phải bây giờ chị nhé!
Em sẽ luôn cầu nguyện cho anh chị được hạnh phúc
Một lần nữa em xin lỗi vì tất cả, ngàn lần xin lỗi chị
Kí tên:
Nhật Hạ”
~~>.
Trở về hiện tại, mặt nó đã ướt đẫm từ lâu đợi cho hắn đi khuất rồi nó mới bắt đầu nghĩ về tất cả nghĩ về lá thư đương nhiên là nghĩ về NH nữa.
Nó phải làm sao đây, nếu có thể lựa chọn lại thì thà nó cứ không biết sự thật đi như vậy nó sẽ cảm thấy nhẹ nhõm hơn và NH cũng sẽ không bị tổn thương đến như vậy...nó tự giận bản thân mình, giận cảm giác của mình và giận chính trái tim của nó lại bắt đầu thổn thức vì hắn. Nó đã hết yêu đâu, đúng hơn là tình yêu của nó vẫn còn đó nó chỉ cất gọn vào một góc ở trong trái tim mình nhưng giờ thì sao cái tình cảm đó đã bắt đầu “nổi dậy”...nó khóc khóc mãi rồi chìm vào giấc ngủ lúc nào không hay
Jan và BA nằm bên giường bên cạnh, kín đáo quan sát tất cả thấy nó đã ngủ sau 1 trận khóc “như mưa” hai người nhìn nhau ra hiệu lẻn ra ngoài
-NH làm vậy thật sao_BA bất ngờ trước câu chuyện của Jan (Jan vừa kể lại bức thư của NH và nội dung trong đó cho BA)
-có lẽ cô ta cũng không xấu như những gì chúng ta tưởng, còn anh Duy và Ji biết làm sao đây_Jan băn khoăn đan tay vào nhau thở dài
-chuyện này họ phải tự giải quyết với nhau thôi chúng ta không thể giúp được...nhưng bệnh tình của Ji, những gì mà mình nghe thấy là sao
-em đã hỏi anh Khải, anh ấy nói là thật_vai Jan run run tay bấu chặt vào nhau, BA nghe vậy cũng bắt đầu không kìm được nước mắt ôm lấy Jan...họ khóc trong đêm tối...vì nó.
Ở bên ngoài bệnh viện, có 6 người đàn ông nói chuyện với nhau là chú nó,ông An, Khải, Quân, Khánh, Duy. Không khí có vẻ căng thẳng trong 1 quán nước nhỏ bên vỉa hè...trên tay ai cũng cầm 1 ly trà nóng “đàm đạo”
Nhấp một ngụm trà nóng tay ông An run run ruột gan rối bời, với ánh đèn điện và từ quán trà có thể nhận rõ nét mặt chưa đầy muộn phiền của 6 người họ
-mọi người cho cháu biết về bệnh tình của con bé đi_Quân nói giọng có vẻ run run
Ông An mặt biến sắc khi nói về vấn đề này mặc dù ông biết chắc chắn họ gọi ông ra đây là vì bệnh tình của nó và những gì họ đã nghe ban nãy. Mắt ông nhắm lại cố cho tay và người không run lên nhưng chân ông lại run lên bần bật, nước mắt ông muốn trào ra ngay lập tức.