Sáng hôm sau nó thức dậy từ rất sớm chuẩn bị bữa sáng cho hắn, vậy là cũng được một tuần kể từ khi Quân đuổi nó đi, cũng chẳng ai đi tìm nó. Nó đã bị bỏ rơi và quên lãng nhanh vậy sao, nó nhẹ nhàng bước xuống phòng khách. Thấy hắn co ro trên chiếc sopha 1m7 trong khi hắn cao hưn 1m8 thấy mà tội.
Hắn cựa mình
Bụp!!! hắn lăn thẳng xuống nền, nó bật cười lại đỡ hắn
-em dậy rồi sao
-uh_không phải nó dậy sớm mà là nó đã mất ngủ cả tuần nay, chợp mắt được một lúc nó không mơ thấy cảnh ba mẹ nó bị giết thì lại thấy hình ảnh bà Dung cười hiền, ôm ấp nó vào lòng. Chính vì vậy nó rất sợ việc ngủ
Giờ hắn mới để ý nó mặc đồ như đã muốn đi đâu đó
-em muốn đi đâu, anh dẫn em đi
-cho em tới mộ bà ấy_im lặng 1 chút nó mới quyết định nói
Nó nói đến bà Dung, hắn chột dạ không biết có nên nói cho nó biết hay không.
-à ừ thôi..để hôm khác anh đưa em đi
Thấy hắn có vẻ lúng túng, nó dò hỏi
-anh dấu em chuyện gì sao
-thực ra....
-bà ấy mong muốn được hỏa thiêu_nói đến đây hắn lại ấp úng_để bù đắp những lỗi lầm đã gây ra và cảm thấy có lỗi với em
Nó như chết sững, đáng ra nó phải vui trong lòng vì bà ta đã biết mình có lỗi với nó nhưng tại sao tim nó lại đau như vậy. cố kìm lại giọt nước mắt đang trực trào
-đưa em tới biển
Sau khi vscn và giải quyết bữa sáng xong hắn khoác nhanh chiếc áo rồi đưa nó ra tới biển, từ Hà Nội mà ra tới biển khá lâu nên hắn quyết định gọi trực thăng riêng đến đi cho tiện...
Đến nơi, hắn nắm tay nó đứng trước biển sóng xô vào các phiến đá nước bắn tung lên.
-anh về trước đi, em muốn ở lại_nó vẫn nhìn vào 1 điểm vô định ngoài biển rộng
-anh...
-xin anh_lần đầu tiên nó tỏ thái độ như vậy hắn khá bất ngờ đành chiều theo ý nó, nhưng cũng không đi đâu xa hắn dạo quanh làng chài gần biển.
Còn nó vẫn cứ đứng đó, gió phả vào mặt tới tái ngắt nó vẫn cứ như vậy, trên mặt không 1 chút biểu cảm nhưng đâu ai biết rằng trong thâm tâm nó, nó đang tự chất vấn chính mình
“cảm giác mình đã sai như vậy là sao”
“Rốt cuộc thì ngày đó chuyện gì đã xảy ra, tại sao mình lại không nhớ gì hết”
“tại sao lại đau như thế này”
...
hàng loạt câu hỏi cứ vay quanh tâm trí nó. Điều duy nhất không biết xử lí ra sao chính là sự vướng mắc mà chính mình cũng không phân biệt được rõ ràng.
Ôm lấy ngực mình nó cảm thấy hơi nhói ở tim, dạo này cơn đau nhanh đến hơn với nó và nó cảm thấy choáng nhiều hơn...nó mất thăng bằng ngã xuống đập đầu vào phiến đá gần đó rồi ngất lịm...
Trời đã sẫm tối, hắn sau 1 hồi dạo quanh làng chài hắn quay lại tìm nó, nhìn mãi nhìn mãi vẫn không thấy nó đâu, hắn cảm thấy bất an gọi to
-Ji ơi
-em ở đâu
Hắn khựng lại khi thấy nó nằm trên phiến đá khuôn mặt tái mét tóc ướt đẫm toàn máu. Vội vàng bế nó lên quay ngược lại ngôi làng nãy hắn mới đi qua “với tốc độ ánh sáng” tìm lại nơi chữa trị vết thương mà hắn đã nhìn thấy.
Không thèm gõ cửa hắn dùng chân đạp thẳng vào chiếc cửa gỗ đã hao mọt theo năm tháng chiếc bản lề bay ra hẳn, người đàn ông trug niên bên trong nhíu mày nhìn hắn rồi nhìn sang nó
-bỏ cô bé xuống rồi đi ra ngoài_ông điềm tĩnh đáp
Hăn nghe lời làm theo 1 cách ngớ ngẩn, đặt nó lên giường rồi ra ngoài thật không thắc mắc gì luôn, ông thầm cười rồi xem xét vết thương của nó
Ra ngoài rồi hắn mới nhớ “tại sao mình lại phải nghe” tự cốc đầu mình rồi nhanh chóng bước vào, hắn giận tím mặt tự dưng lại bị 1 ông già “troll”
Chưa kịp để hắn hét vào mặt ông, ông đã cướp lời
-đưa cô bé lên thành phố, ta đã cầm máu rồi, ở đây ta không có máu để chuyền cho cô bé
hắn sực nhớ tới vết thương của nó ẵm nó lên đưa ra ngoài trực thăng đã đợi sẵn
-chúng ta sẽ còn gặp lại
Hắn chẵng thèm quan tâm lời ông nói, phớt lờ rồi nhanh chóng đưa cô tới bệnh viện.
Ông nhìn theo chiếc trực thăng mỉm cười