Bạch Hiểu Nguyệt khựng lại nghĩ, đúng là lợi cả đôi đường. Nếu như cô không kết hôn với Vân Thiên Lâm thì cô cũng sẽ bị thím Tần Lệ bắt ép gả cô cho tên Lưu Kỳ Sơn già đó để có tiền đóng tiền viện phí cho bố cô. Dù sao kết hôn với Vân Thiên Lâm tốt hơn rất nhiều so với lão già dê đó. Nhưng có một chuyện làm cô sực nhớ tới liền hỏi: “Khoan đã, xem tư liệu. Anh điều tra tôi?”
Vân Thiên Lâm đối với lời chất vấn của Bạch Hiểu Nguyệt thẳng thắn trả lời: “Phải”
Bạch Hiểu Nguyệt có chút tức giận, chỉ trích anh: “Sao anh còn dám nói như chưa có gì? Anh có biết đó là vi phạm đến quyền riêng tư cá nhân của người khác không?
Vân Thiên Lâm lại là bộ mặt lạnh lùng đó: “Tôi biết”
Bạch Hiểu Nguyệt có chút phát hỏa về bộ dạng như đây là hiển nhiên, cô nóng nảy: “Cái gì anh cũng biết, mà cái gì anh cũng làm. Con người anh không thể bộc lộ tí xíu cảm xúc nào hay sao?
Suốt ngày nhìn khuôn mặt này của anh, có ngày tôi bị anh dọa chết sớm.”
Vân Thiên Lâm lắng nghe mấy lời của Bạch Hiểu Nguyệt cũng không thay đổi sắc mặt nhưng trong lòng có chút vui. Cô gái ở trước mặt không giống với những cô gái trước đây anh thường thấy, không câu nệ, không tiết chế, tâm niệm trong sáng. Anh nói: “Nếu như tôi muốn kết hôn với em thì phải điều tra kỹ một chút không phải là điều nên làm sao? Hiện tại tôi vẫn chưa động lòng với người phụ nữ nào. Nếu như một ngày nào đó, tôi gặp được người phụ nữ tôi yêu chắc chắn tôi sẽ cho em tự do. Cái tôi cần là một người phụ nữ không khiến tôi chán ghét trong quá trình ở chung nhà. Yên tâm, tôi sẽ không để em phải chịu thiệt thòi trong cuộc hôn nhân này. Dù sao em cũng là phụ nữ, ly hôn một lần cũng không tốt. Cho nên ngoại trừ việc lo cho bố em, tôi sẽ bồi thường cho em một số tiền sau khi ly hôn, trong quá trình chung sống mỗi người sẽ có một cuộc sống riêng, em có thể làm bất cứ việc gì mình thích, tôi sẽ không can thiệp vào và tuyệt đối em cũng phải tuân thủ không can thiệp vào chuyện của tôi. Điều cuối cùng là em không được có người đàn ông khác bên ngoài, để điều tiếng không hay về gia đình tôi. Em đồng ý chứ.”
Bạch Hiểu Nguyệt nghe những điều kiện vừa rồi đúng là có dao động, chỉ việc có thể lo cho bố cô thôi là cô đã đồng ý rồi. Đằng này anh lại nghĩ đến sau này của cô nữa, cô không thể không đồng ý, có quá nhiều điều kiện có lợi trong cuộc hôn nhân này. Cô nhìn vào đôi mắt của anh nói: “Tôi đồng ý, nhưng mà số tiền bồi thường thì không cần đâu. Chỉ cần anh đảm bảo không ai được quyền can thiệp vào cuộc sống của nhau là được.”
Vân Thiên Lâm uống nốt chút rượu còn sót lại trong ly nói: “Lời tôi đã nói sẽ không rút lại. Tôi nghĩ em vẫn nên cần số tiền ấy cho tương lai sau này.”
Bạch Hiểu Nguyệt nghe lời nói của anh có chút quan trọng hóa vấn đề, nhưng đó cũng không hẳn là sai. Cô không biết chuyện sau này sẽ xảy ra như thế nào, nếu một ngày cô ly hôn rồi, liệu có ai còn cần một người đã từng trải qua một lần kết hôn hay không. Rồi cả tương lai của cô nữa.
Không khí còn lại của bữa ăn có chút ngưng trọng, hai người trầm mặc, mỗi người chìm vào thế giới riêng của mình. Cho đến khi, Vân Thiên Lâm lên tiếng: “Nếu em đã đồng ý rồi thì ngay lập tức đến cục dân chính thôi.”
Bạch Hiểu Nguyệt bị lời của anh đe dọa đến nổi hóa đá, lắp bắp nói: “Anh..nói ..thật..đấy à. Đi..liền..ngay bây giờ …luôn.. sao?”
Vân Thiên Lâm không chần chừ, đi đến nắm lấy tay cô bước ra khỏi nhà hàng. Trên đường xe chạy, Bạch Hiểu Nguyệt vẫn cứ lâng lâng, không hiểu chuyện gì đang xảy ra với mình. Đến khi, đứng trước cục dân chính, cô mới tin hôm nay là ngày cô không còn là một cô gái độc thân nữa mà đang cùng với một anh chàng giàu có, đẹp trai kết hôn vì điều kiện. Cuộc đời cô cũng quá đa màu rồi, không ngờ loại tiểu tiết này lại xảy ra trên người cô.
Do sự quen biết của Vân Thiên Lâm nên quá trình làm đăng kí kết hôn vô cùng nhanh, chớp nhoáng đến độ cô không thể tin được mình đang cầm trên tay cuốn sổ màu hồng có dán bức hình của Bạch Hiểu Nguyệt và Vân Thiên Lâm.
Nhìn cuốn sổ tâm trạng cô có chút phức tạp, cảm thấy có chút không quen, chỉ mới vừa rồi cô còn là một cô gái độc lập, tự do chỉ thoáng chốc một bữa ăn, cô đã trở thành người có gia đình, có chồng, người đang bên cạnh cô. Vân Thiên Lâm nhận thấy Bạch Hiểu Nguyệt cứ ngây ngốc nhìn cuốn sổ màu hồng, đưa tay giật lấy nói: “Giấy tờ quan trọng vậy vẫn là tôi nên giữ thì hơn. Em cứ như một người ngốc, tôi sợ em làm mất. Tôi sẽ cất giúp em.”
Bạch Hiểu Nguyệt thấy tay trống, người nào đó đã cất bỏ vào túi áo trong. Cô cũng lười đòi lại, dù sao cuộc hôn nhân này cũng là theo chủ ý của anh ta, cô có muốn từ chối cũng không được.
Cô cảm nhận được Vân Thiên Lâm chẳng có chút gì tâm trạng phức tạp giống cô của một người mới kết hôn, trông anh ta thật sự thản nhiên đón nhận, chẳng có gì to tát, cô mới bạo dạn hỏi: “Anh không cảm thấy có gì không ổn sau khi biết mình là người đã có vợ sao, tôi thấy anh còn vui vẻ nữa.”
Vân Thiên Lâm cười cười nói: “Tại sao tôi lại không ổn, tôi còn cảm thấy vui. Mẹ và ông tôi sẽ không phải giới thiệu đối tượng cho tôi nữa. Tôi phải cảm ơn em rồi. Còn một việc nữa, tối nay tôi sẽ đón em đến dùng bữa cơm với gia đình để thông báo với họ tôi đã kết hôn. Em chuẩn bị cho kỹ.”
Bạch Hiểu Nguyệt đứng hình một chút, dùng bữa cơm gia đình với anh ta, ra mắt với gia đình anh ta. Sao cô lại không nghĩ đến vấn đề này trước đó chứ.