Từ khi Bạch Hiểu Nguyệt xuất hiện ở phía cửa, khoảng khắc đó Trình Lãng đã bị dáng vẻ của cô mê hoặc hấp dẫn sâu vào trong mắt, không thể dời đi được.
Trình Lãng chưa bao giờ nhìn thấy qua một Bạch Hiểu Nguyệt cực kỳ xinh đẹp động lòng người như vậy, cô giống như là một tiên nữ giáng trần làm bao kẻ phàm tục say mê.
Chiếc váy dạ hội màu xanh của biển cả, thiết kế độc đáo hấp dẫn ánh nhìn, cuốn hút trong từng cen ti mét, được khoắc lên trên thân hình quyến rũ thật muốn có bao nhiêu hoàn mỹ thì có bấy nhiêu thật là khiến người ta phạm tội.
Lối trang điểm của Bạch Hiểu Nguyệt lại thanh thuần tự nhiên, trang điểm mà giống như là không trang điểm, làm người xao xuyến mãi không thôi.
Trình Lãng vẫn luôn biết Bạch Hiểu Nguyệt rất xinh đẹp, chỉ là cô có tư tưởng rất bảo thủ, ăn mặc rất kín đáo, những chỗ cần phải khoe thì cô sẽ không bao giờ. Trình Lãng đã chịu đựng cô những bảy năm ròng, không thể chịu đựng được nữa mới đến với Bạch Vân Khê để tìm chỗ thoát.
Anh không biết được, ngay tại thời điểm anh bỏ Bạch Hiểu Nguyệt, trong phút chốc cô lại thay đổi đến nhường này. Giống như một Bạch Hiểu Nguyệt này anh chưa từng quen biết.
Bạch Hiểu Nguyệt trước giờ không thích các trang sức xa xỉ, nhưng hôm nay cô lại đeo trên mình một bộ trang sức thanh nhã, đơn giản nhưng rất cao quý ưu nhã, bộc lộ lên khí chất thanh thanh cao cao trên người cô.
Bạch Hiểu Nguyệt với Vân Thiên Lâm xuất hiện lại đứng chung với Bạch Vân Khê và Trình Lãng. Hai bên khí thế mất cân bằng, làm cho tất cả mọi người trong phút chốc quên mất ai mới là chủ nhân thật sự của buổi tiệc.
Vân Thiên Lâm đã quá quen thuộc với những biểu hiện của đám đông như thế này, anh chính là muốn như vậy, không chỉ riêng điều này mà nếu như bọn họ dám động đến người phụ nữ của anh, kẻ đó chính là đang muốn tuyên chiến với anh.
“Trạch thiếu, chúc mừng!” Vân Thiên Lâm không lạnh không nhạt nói, Trình gia không dám chậm trễ thất lễ. Vân Thiên Lâm hiện giờ là một người có địa vị bậc cao trong thương trường, không ai dám tỏ vẻ sắc mặt với Vân Thiên Lâm.
Chỉ là bố của Trình Lãng có chút kỳ quái, Vinh Thăng từ trước tới giờ đều không có mối liên hệ làm ăn với RV, Vân thiếu cũng sẽ không bao giờ tham dự những buổi tiệc thế này. Cho dù có giao tình đi chăng nữa, thì cũng chỉ là để cho trợ lý của mình ra mặt đi thay.
Nhưng như thế nào hôm nay lại tự mình xuất thân đi, lại còn cùng Bạch Hiểu Nguyệt xuất hiện.
Bạch Hiểu Nguyệt cũng không có quá quan trọng đối với ông, người con gái này không cho ông nhiều ấn tượng quá lớn. Quá mức bình thường, là không xứng đi bên cạnh với con trai ông. Nhưng không ngờ được rằng, Bạch Hiểu Nguyệt khi trang điểm lên một chút lại làm ông có chút thất kinh bất ngờ.
Một người là bạn gái cũ của con trai ông, một người là đối thủ cạnh tranh của Vinh Thăng. Bố của Trình Lãng thế nào cũng cảm nhận thấy sự xuất hiện của hai người đều không có ý tốt.
“Hiểu Nguyệt, thật không nghĩ tới, cô còn có thể tham gia buổi tiệc đính hôn này. Ta còn tưởng rằng, cô không chịu nổi đau thương nên sẽ không tới.”
Nhìn trên người Bạch Hiểu Nguyệt so với chiếc váy mình đang mặc màu sắc tương đồng giống nhau, nhưng chỉ là khác về kiểu dáng. Nhưng hai người đứng chung một chỗ, người ngoài nhìn vào liền có thể đánh giá được cái nào đẹp cái nào không đẹp.
Bạch Vân Khê tức khắc cảm giác chính mình lại thua bội phần, hận không thể đi tới Bạch Hiểu Nguyệt mà xé bộ váy đáng ghét kia ra trên người cô ta.
Còn chói mắt hơn nữa chính là cái vòng cổ ngọc bích cô ta đang đeo trên người. Bạch Vân Khê cô khẳng định cô ta chắc chắn là đi thuê chiếc vòng đó để giữ thể hiện. Cô không tin, sẽ có người nguyện ý vì cô ta mà mua món quà đắt tiền ấy.
Nhưng đến giây tiếp theo, trong đám người kia có nhận ra bộ trang sức, nói: “Kia không phải là vòng ngọc Hải Dương Chi Tâm sao? Giá của nó những đến 6ooo vạn đó đã bị một vị thần thần bí bí mua nó cùng với một bộ trang sức co giá trị không nhỏ, thế nhưng tất cả những thứ đó đều ở đây. Không phải vị thần thần bí bí ấy là Vân thiếu đấy chứ. Rốt cục người phụ nữ có mối quan hệ thế nào với Vân thiếu đây?”
Những lời này nói lớn không lớn, nói nhỏ không nhỏ, vừa lúc được mọi người nghe rõ mồn một.
Chiếc vòng ngọc Hải Dương Chi Tâm đó trị giá 6ooo vạn, cứ như vậy được Bạch Hiểu Nguyệt đeo trên cổ. Sắc mặt Bạch Vân Khê nóng lên giống như bị ai đó tát mạnh vào mặt vậy.
Bạch Vân Khê nhìn lại sợi dây chuyển đeo trên cổ mình chỉ là một chút xíu kim cương, cô trong lòng nghẹn ức, những vui sướng vừa rồi sớm đã biến đi đâu mất.
Bạch Hiểu Nguyệt thật là đáng chết, tham gia bữa tiệc đính hôn của cô thì thôi đi lại còn cướp mất đi tâm điểm chú ý trên người cô. Quả thật rất muốn giết cô ta.
Bạch Hiểu Nguyệt lên tiếng: “Đích thân chị họ lên tiếng mời, chẳng lẽ tôi lại không nể mặt chị họ, quá không lễ phép rồi. Huống chi, người đính hôn cùng lại là bạn trai cũ của tôi. Chị họ cùng với bạn trai cũ đính hôn, tôi phận làm em gái nhất định phải tham dự rồi.”
Bạn trai cũ?
Mọi người ồ lên, hôm nay tiệc đính hôn là của nhân vật chính, thế nhưng người phụ nữ này lại có mối quan hệ là bạn gái cũ, thật đúng là… Bố của Trình Lãng giờ khắc này thật đau đầu, trong lòng rối rắm, những việc này ông không muốn nó xảy ra rốt cục thì cũng đã xảy ra. Ông ra sức nói: “Vân thiếu có lòng đến dự buổi tiệc đính hôn của chúng tôi, đây thật sự là vinh hạnh cho Vinh Thăng.
Không biết vị này bên cạnh là ?”
Bố của Trình Lãng muốn làm rõ thân phận của Bạch Hiểu Nguyệt, ông không nhịn được liền hỏi ngay thân phận của cô ta. Ông bây giờ thật sự rất khinh thường Bạch Hiểu Nguyệt.
Cô ta còn có mặt mũi thông đồng với Vân thiếu, tới buổi tiệc đính hôn của con trai ta làm loạn, ông quả thật là muốn coi cô ta có bản lĩnh gì.
Có thể cô ta bị con trai của bà bỏ đến mức loạn trí cho nên mới chạy đến Vân thiếu xin đổi chác để được đứng ở đây.
Hai vợ chồng đều có cùng một suy nghĩ, nhưng Ôn Nhã Chi không giống chồng mình mà từ tốn lịch sự hỏi. Mỗi lần nhìn đến Bạch Hiểu Nguyệt, trong lòng bà lại nổi lên một cơn giận tức người. Hôm nay là một ngày tốt của con gái bà, vậy mà nó dám tới đây phá rối, bà nói: “Chắc có lẽ Vân thiếu không biết, người con gái này có bao nhiêu tâm cơ đáng sợ. Bạch Hiểu Nguyệt trước kia chính là bạn gái cũ của con trai tôi, bọn họ đã bên nhau bảy năm. Tôi chỉ muốn nhắc nhở Vân thiếu đừng để bị cô ta lừa.”
Ôn Nhã Chi cố ý nhấn mạnh hai chữ bảy năm, bà chính là muốn cho mọi người thấy rõ Bạch Hiểu Nguyệt chính là một người đã qua sử dụng, bị con trai bà chơi chán rồi nên bỏ. Cô ta cũng chỉ là một đôi giày rách.
Vân thiếu quyền cao quý trọng, cao cao tại thượng, nếu như biết mình nhặt về một đôi giày rách, nhất định là sẽ rất nổi giận.
Đến lúc đó, bà xem Bạch Hiểu Nguyệt có còn kiêu ngạo không?
“Tôi biết chứ!” Vân Thiên Lâm nói, trên tay cầm lấy ly champagne trên khay người phục vụ đưa cho, anh lại nói tiếp: “Cho nên hôm nay tôi mạo muội tới đấy để cảm ơn Trạch thiếu đã bảo vệ yêu thương Nguyệt Nguyệt, có thế tôi mới có thể gặp được cô ấy một cách vẹn toàn. Trạch thiếu có thể là chính nhân quân tử, kiên quyết trở thành Liễu Hạ Huệ, người như thế bây giờ không còn nhiều nữa.”
Vân Thiên Lâm không nặng không nhẹ nói vài câu nhưng cũng đủ gây sóng gió.
Ở bên nhau bảy năm nhưng không có… Lúc này, mọi người đều dùng ánh mắt quái dị nhìn Trình Lãng, ý nghĩ đầu tiên lóe lên trong đầu là loại khả năng đó.
“Hôm nay tôi tới chính là đích thân cảm ơn anh. Nếu như không nhờ anh bỏ rơi tôi thì tôi cũng sẽ không gặp Thiên Lâm. Chúc mừng anh đính hôn.”
Bạch Hiểu Nguyệt nở nụ cười rạng rỡ, ôn nhu, điềm tĩnh như nước. Đối với cô mà nói, Trình Lãng đã không còn ý nghĩa gì nữa.
Bạch Hiểu Nguyệt cứ như vậy mà tươi cười, cảm giác xa cách thấy rõ. Bạch Hiểu Nguyệt với Vân Thiên Lâm hôm nay cùng nhau đến đây, chẳng lẽ chính là giễu võ dương oai?
“Cô…”. Ôn Nhã Chi bị người ta đồn thổi con trai bà, như vậy rất dễ gây ra hiểu lầm. Sau này đứng trước mặt vợ nó sao thể ăn nói được. Bà định mắng chửi nhưng lời nói ra lại bị ánh mắt bức người đe dọa của Vân Thiên Lâm quét qua, bà bỗng trở nên sợ hãi nên, cả người run run không nói thành lời hết câu.
Ánh mắt thật là đáng sợ.