Mọi người trong nhà đều biết, hôm nay tâm tình Vân thiếu không tốt, Vân thiếu đang cùng với thiếu phu nhân nói chuyện trong thư phòng, ai cũng không dám lên quấy rầy. Buổi chiều mẹ Ngô nấu cơm rất nhiều, chỉ có thể bảo quản thức ăn, chờ người xuống hâm nóng lại thức ăn thôi.
Chờ đến khi hai người xuống lầu đã là buổi tối. Bạch Hiểu Nguyệt cả người vô lực, bị Vân Thiên Lâm kéo xuống lầu, trên mặt đỏ bừng bừng. Nhìn người bên cạnh sức tràn lực kiệt, làm cho lại nhớ tới sự tình phát sinh ở thư phòng, nhịn không được mặt đỏ tai hồng.
“Mẹ Ngô, ăn cơm.” Mẹ Ngô nghe thấy tiếng, lại nhìn sang Vân thiếu bước nhẹ nhàng, chẳng có chút nào là giống buổi chiều sắc mặt nghiêm trọng, bà lúc này mới nhẹ nhàng thở ra. Xem ra, cũng chỉ có thiếu phu nhân mới có biện pháp giúp Vân thiếu mà thôi, coi như cuộc hôn nhân này là đúng rồi.
Lúc trở về khuôn mặt đầy ám khí, sau khi xuống lầu lại gió xuân dào dạt, tâm tình còn trở nên rất tốt.
Bạch Hiểu Nguyệt ngồi ở bên cạnh, nhìn anh một cái, liếc anh một chút, trừng anh một nửa, có thể tâm tình không tốt lên được sao? Cũng chỉ là khổ cho cô thôi, mới vừa rồi cô còn cảm thấy hai chân mình trở nên vô lực, eo còn mỏi nữa.
Vân Thiên Lâm nhìn cô một cái, tự nhiên biết trong lòng cô đang nghĩ cái gì. Mỗi lần đụng tới cô nhóc này, là chính anh lại không khống chế được bản thân, cảm giác vửa rồi cũng không tệ lắm, có thể lần sau nếm thử ở một địa điểm khác.
Bạch Hiểu Nguyệt căn bản không biết Vân Thiên Lâm đang tưởng tượng điều gì trong đầu, chỉ nhìn thấy trên gương mặt anh lộ ra nụ cười xấu xa, cô cảm thấy toàn thân mình đều rét run, không biết trong lòng anh lại đang tính toán điều gì nữa đây.
Bạch Hiểu Nguyệt thấy chén cơm trước mặt, không giữ hình tượng, há mồm ra ăn vào, bộ dáng này giống như là bị bỏ đối lâu ngày.
Cô hiện tại một chút sức lực cũng không có, lại chưa có ăn cơm, chỉ sợ ngày mai lại có tin tức một người chết vì không ăn không uống chỉ vì quá độ và lao lực.
Vân Thiên Lâm giúp cô múc một chén canh đặt xuống: “Ăn nhiều một chút, gấy quá không tốt.” Bạch Hiểu Nguyệt lùa một ít cơm vào, nhai tới tấp. Cô có gầy sa? Sao cô lại không cảm thấy thế, ăn nhiều lại trở nên béo à, như bây giờ thì lại tốt hơn.
“Gầy sao? Em không cảm thấy thế.”
“Béo một chút, ôm mới thoải mái.” Vân Thiên Lâm nói lời này, trên mặt Bạch Hiểu Nguyệt thoáng chốc đỏ lên. Hung hăng trợn mắt nhìn anh một cái, Hiểu Nguyệt mặc kệ anh, cúi đầu tiếp tục ăn cơm của mình.
Tốt xấu gì nơi này còn có mẹ Ngô, anh liền không biết kiêng dè gì cứ nói thẳng thế sao?
“Mẹ Ngô, ngày mai người làm tới, mẹ bố trí thêm một cái sô pha dài một chút giúp con nhé.”
Mẹ Ngô sửng sốt, sô pha?
Không phải lúc trước thiếu gia nói không thích sô pha hay sao? Như thế nào lại đột nhiên đổi ý rồi.
Bạch Hiểu Nguyệt cũng thắc mắc hỏi Vân Thiên Lâm: “Phải đó, tại sao anh phải đổi sô pha.” Bạch Hiểu Nguyệt không biết vì cái gì Vân Thiên Lâm lại muốn đổi thành sô pha ở thư phòng, còn muốn dài một chút.
“Phương tiện làm việc thôi.” Bạch Hiểu Nguyệt sửng sốt, làm việc?
Vân Thiên Lâm nhìn cô một cái nói: “Không phải em nói, bàn làm việc quá cứng hay sao?”
Mẹ Ngô nghe không hiểu ý của Vân Thiên Lâm nói là gì, nhưng Bạch Hiểu Nguyệt nghe thì hiểu, cô trong miệng còn đang ngậm canh thiếu chút nữa là phun ra. Bạch Hiểu Nguyệt trợn mắt há hốc mồm nhìn Vân Thiên Lâm, anh như thế nào lại dám… Lúc ở trong thư phòng, cô có nói bàn làm việc quá cứng làm cho eo cô rất đau, nhưng chẳng lẽ anh không nghĩ tới mẹ Ngô đang ngồi đây hay sao?
Nhìn bộ dáng Vân Thiên Lâm cười cười như không cười, Bạch Hiểu Nguyệt tức khắc hiểu được, tên này nhất định là cố ý.
“Không phải nói đói bụng sao, mau ăn đi.”
“Anh ăn cơm đi!” Bạch Hiểu Nguyệt gắp một miếng sườn bỏ vào trong chén của Vân Thiên Lâm.
Người đàn ông này, sao trước giờ cô không phát hiện anh cũng có loại bộ dạng không đứng đắn này. Thật là, người không thể đánh giá qua bề ngoài được. Kể từ khi gặp cô, anh dần dần thay đổi, lộ ra bản chất thật con người mình. Giống như trước đó anh chưa đụng qua phụ nữ vậy, gặp cô cứ như một con sói đói lâu ngày.
“Lẩm bẩm cái gì đó?” Vân Thiên Lâm hỏi Bạch Hiểu Nguyệt.
“A? Không có gì, em cái gì cũng đều chưa nói. Ha hả!? Bạch Hiểu Nguyệt làm bộ mình không biết gì cả, tiếp tục ăn cơm.
“Cảm ơn em đã khích lệ anh!”
Bạch Hiểu Nguyệt không thể tưởng tượng được nhìn Vân Thiên Lâm, cô nói rất nhỏ vậy mà anh cũng nghe được, đúng là tai thính thật đấy.
Nhưng mà vậy cũng tốt, lúc cô biết Vân Thiên Lâm thấy mấy tấm ảnh đó, phản ứng đầu tiên của cô là cho rằng Vân Thiên Lâm sẽ tin mấy tấm ảnh đó cho nên mới tức giận đến vậy, cho rằng cô với Lý Khanh Vũ thật sự có cái gì đó.
Sau khi thỏa mãn xong, anh mới nói với cô là thời điểm nhìn những tấm ảnh đó anh liền biết là có người cố ý làm vậy, mục đích của họ rất rõ ràng, chính là muốn ly gián tình cảm của bọn họ.
Người đầu tiên Vân Thiên Lâm nghĩ đến chính là Lý Khanh Vũ, anh liền cho người điều tra ai đã gửi những tấm ảnh đó thì phát hiện không phải Lý Khanh Vũ, mà là một số điện thoại mới đăng kí, số di động này người đứng tên là Bạch Vân Khê.
Bạch Hiểu Nguyệt cũng không rõ, Bạch Vân Khê làm như vậy rốt cục có lợi gì cho cô ta. Bọn họ tình cảm có tốt xấu gì, thì cũng đâu ảnh hưởng gì đến tình cảm của Bạch Vân Khê và Trình Lãng.
Bạch Hiểu Nguyệt sẽ không thể nào đoán được, Bạch Vân Khê chính là bởi vì ghen tỵ với sự may mắn của Bạch Hiểu Nguyệt, cảm thấy chính mình không được có số hưởng thụ như Bạch Hiểu Nguyệt. Vân Thiên Lâm đối với Bạch Hiểu Nguyệt rất yêu thương, mà Trình Lãng còn điều Bạch Hiểu Nguyệt đến tổng công ty làm. Hơn nữa, ở cửa công ty Bạch Hiểu Nguyệt không để cô vào mắt, lúc đó cô nghĩ sẽ làm cho Bạch Hiểu Nguyệt một phen rắc rối.
Nhưng kế ly gián của Bạch Vân Khê không có tác dụng gì với bọn họ, ngược lại càng làm cho tình cảm hai người tốt hơn.
Vân Thiên Lâm tức giận chỉ là tức giận Bạch Hiểu Nguyệt không kể sự tình cho anh biết mà thôi, anh kiêu ngạo là thế nhưng lại qua tay người khác mới biết hành tung của vợ mình, đối với anh mà nói đây chính là một hành động khiêu khích.
Ý tứ của đối phương rất rõ ràng, nói rằng vợ của Vân Thiên Lâm không an phận, ở bên ngoài quyến rũ đàn ông.
Cô nhóc này xuất hiện trước mặt anh, còn không biết thực tình khai báo thẳng thắn. Vân Thiên Lâm lúc này mới phớt lờ, không muốn ngó ngàng đến cô, chỉ là hất đổ ly nước là ngoài ý muốn, may mắn là không có gây ra thương tích gì cho cô.
Nghĩ đến Lý Khanh Vũ, Vân Thiên Lâm nheo đôi mắt lại như chim ưng. Trực giác nói cho anh biết, người này không đơn giản như bề ngoài. Anh ta ở nước ngoài lâu như vậy, đột nhiên trở về lại biết rất rõ mọi chuyện xảy ra với Bạch Hiểu Nguyệt, lại còn trăm phương ngàn kế khuyên Hiểu Nguyệt ly hôn, anh từ nay về sau cần phải đề phòng mới được.
Bạch Hiểu Nguyệt ăn no xong, tắm rửa một chút rồi leo lên giường đi ngủ.
Vân Thiên Lâm từ trong phòng tắm bước ra, liền nhìn thấy cô ngủ say tự bao giờ, nhịn không được nhéo mặt cô một cái. Bạch Hiểu Nguyệt phất phất tay, xoay người sang một cái rồi lại tiếp tục ngủ.
Trên mặt Vân Thiên Lâm xẹt qua một nụ cười ôn nhu, đứng dậy cầm di động đi ra khỏi phòng.
Ở trong thư phòng, Vân Thiên Lâm một bàn tay đút vào trong túi quần, đứng ở cửa sổ nhìn xuống dưới, rồi lại nhìn bên ngoài cảnh đêm: “ Tôi muốn điều tra tài liệu về Lý Khanh Vũ.”
A Nham vừa mới đi ngủ, liền nhận được điện thoại của Vân thiếu, vừa nghe anh muốn điều tra ai đó, trong lòng anh bắt đầu bồn chồn, không biết ai lại xui xẻo chọc phải Vân thiếu.
Tắt máy, Vân Thiên Lâm nhìn bên ngoài, khóe môi hơi gợi lên: “Lý Khanh Vũ.”