Lý Khanh Vũ đột nhiên xuất hiện, làm cho Bạch Hiểu Nguyệt một hồi lâu vẫn chưa tin được. Thoát một cái đã mười năm trôi qua, mười năm sau gặp lại, tình cảm vẫn không thay đổi.
Lúc cô bị Vân Thiên Lâm kéo đi, cô nhìn đến Lý Khanh Vũ trong ánh mắt có chút biểu tình phức tạp, tuy rằng chỉ là trong nháy mắt nhưng cô vẫn cảm giác được.
Kể từ sau ngày hôm đó, Lý Khanh Vũ cũng không hẹn gặp lại cô. Mà cô cũng không gọi điện cho Lý Khanh Vũ. Có thể quá khứ là mối quan hệ khắng khít giữa bọn họ nhưng hẳn là bây giờ anh ấy cũng đã có người yêu hoặc giống như cô đã lập gia đình.
Cô thật muốn biết vợ của Lý Khanh Vũ trông như thế nào. Bạch Hiểu Nguyệt ngồi ở phòng làm việc suy nghĩ đến phát ngốc. Nói về làm việc, sau hôm ở công ty Vân Thiên Lâm, trưởng phòng nhân sự bên công ty Bạch Vân Khê chính thức mời cô trở thành nhân viên chính thức. Cô đắn đo một hồi mới xin Vân Thiên Lâm cho cô trở về công ty cũ là việc, dù sao cô cũng là vợ anh, làm việc chung một công ty cũng không hay lắm. Tất nhiên là Vân Thiên Lâm không đồng ý nhưng cô sau một cuộc trao đổi điều kiện tiếp tục với hứa đủ điều thì cô mới được toại nguyện .
Khi cô trở lại làm việc, tất nhiên vẫn có một số người không hài lòng, tuy nhiên cô cũng mặc kệ. Mấy hôm vừa rồi, Bạch Vân Khê không đi làm cho nên Vương Lợi Lợi và Triệu Thiến cũng không dám động tới cô. Đâm ra cãi nhau quen rồi, nay bình yên quá lại có chút nhàm chán.
Đột ngột chuông điện thoại ở văn phòng vang lên, Bạch Hiểu Nguyệt nhanh chóng chạy lại bắt máy. Cô sửng sốt khi nghe là tổng công ty bên kia gọi tới, nói là cần một văn kiện, phải chuyển ngay bây giờ.
Bạch Hiểu Nguyệt nhìn đồng hồ, rồi lại nhìn các đồng nghiệp, bọn họ đều vội vàng cúi đầu xuống. Bạch Hiểu Nguyệt đành phải đi tới phòng làm việc của Bạch Vân Khê cầm văn kiện đưa đi.
Vào bên trong, Bạch Hiểu Nguyệt mới sực nhớ là người ta chỉ bảo đem văn kiện đến chứ không nói rõ là ở phòng ban nào, tầng nào, cụ thể ở đâu. Điện thoại lại là số bàn, cô không nhớ rõ, đành phải tìm người ở gần đó hỏi một chút tình hình.
Quầy lễ tân bảo cô đợi một chút. Bạch Hiểu Nguyệt cười cười, đứng chờ. Sau nửa ngày lễ tân gọi mấy cuộc điện thoại thăm dò xong, mới trả lời cô: “Đây là văn kiện mật, cô cần phải đem đến phòng họp ở tầng cao nhất. Bọn họ đang có cuộc họp và hiện tại vô cùng sốt ruột vì văn kiện này, trợ lý đã ở bên ngoài đợi sẵn cô.”
Bạch Hiểu Nguyệt không dám chậm trễ, cô nhanh chóng chạy tới thang máy bấm tầng cao nhất. Thang máy vừa mở cửa đã có một mỹ nữ tóc ngắn đang đứng chờ. Cô ấy trang phục công sở toàn thân màu đen, trên gương mặt còn đeo kính cận, có thể là không đến 30 tuổi. Từ đầu đến chân đều toát ra hơi thở của phụ nữ lãnh đạo.
“Cô là người được phân nhiệm vụ đưa văn kiện Bạch Hiểu Nguyệt? Văn kiện đưa cho tôi là được.” Không đợi Bạch Hiểu Nguyệt trả lời, văn kiện đã được cô gái trước mặt cầm đi.
Hiểu Nguyệt nghĩ mình đã làm xong nhiệm vụ được giao, đại khái có thể đi được rồi. Ai biết được trợ lý mỹ nữ liền xoay đầu lại nói: “Cô khoan hãy đi, trước tiên chờ ở đây một chút, hội nghị kết thúc hãy rời đi.”
Bạch Hiểu Nguyệt khó hiểu nhìn cô gái trợ lý trước mặt đã đi vào phòng họp, cô chính là không rõ tại sao cô phải ngồi chờ hội nghị kết thúc rồi mới được đi.
Bất quá, xem như cô gái đó nói với cô cũng không tệ với lại Bạch Hiểu Nguyệt nghĩ trở lại văn phòng cũng chẳng có việc gì để làm, nếu phải đợi, vậy chờ đi.
Thoáng chốc đã một tiếng trôi qua, Bạch Hiểu Nguyệt giống như một cô gái ngốc nghếch đứng ở lối nhỏ của tầng cao nhất tòa nhà, nhìn thấy cô gái trợ lý kia bận rộn, ra ra vào vào. Còn chính bản thân mình giống như là trong suốt, thừa thãi.
Chờ đến khi cô gái trợ lý kia đi ra lại một lần nữa, Bạch Hiểu Nguyệt nắm tay cô ta lại thực tình hỏi rốt cục muốn cô ở lại đây là vì cái gì. Nhưng căn bản cô trợ lý đó không quan tâm đến câu hỏi của cô.
Mãi cho đến mọi người từ trong phòng hội nghị túa ra, có vẻ hội nghị đã kết thúc. Bạch Hiểu Nguyệt nghĩ, chắc là chính mình có thể rời đi rồi. Cô đứng lâu như vậy, chân đã mỏi nhừ rồi.
Đằng kia vị trợ lý đi tới tiếng giày cao gót vang lên thánh thót, vẻ mặt vô cảm nhin thoáng qua Bạch Hiểu Nguyệt, đẩy đẩy gọng kính đen nói: “Bạch Hiểu Nguyệt, cùng tôi đi vào nào.” Cứ như vậy, Bạch Hiểu Nguyệt đi theo trợ lý vào văn phòng tổng tài.
Cô gái trợ lý nói: “Trước tiên cô chờ ở nơi này một lát, tổng giám đốc một lát nữa sẽ đến.”
“Tổng giám đốc”
Chẳng lẽ là Trình Lãng? Hắn ta lại muốn làm gì đây.
Vừa nghe đến Trình Lãng, Bạch Hiểu Nguyệt ra chiều suy nghĩ. Trình Lãng là người dẫn đầu của công ty Vinh Thăng, sao có thể để ý tới một chức vị nhân viên nhỏ nhoi như mình, không biết hắn lại đang muốn giở trò gì đây.
Bạch Hiểu Nguyệt đang muốn đứng dậy, Trình Lãng đã đi đến. Cô gái trợ lý kia đi theo phía sau hắn, vừa đi vừa báo cáo hành trình công tác. Trình Lãng gật gật đầu, cũng không chú ý gì đến cô.
Bạch Hiểu Nguyệt nhìn nhìn, chẳng lẽ là vì liên quan đến chuyện công việc nên mới thực sự tìm đến cô? Là chính mình suy nghĩ quá nhiều rồi chăng?
“Tôi biết rồi, cô ra ngoài trước đi”
Trợ lý còn muốn nói gì đó nhưng Trình Lãng ngăn cản nên cô đành rời đi. Trước khi đi, còn dùng ánh mắt lộ vẻ kỳ quái nhìn Bạch Hiểu Nguyệt liếc mắt một cái, rồi sau đó thuận tay đem cửa văn phòng đóng lại.
Khi văn phòng chỉ còn lại hai người, Trình Lãng ngồi xuống ghế nói: Văn kiện này là cơ mật của công ty con, ở trên hạ mệnh lệnh xuống điều động cần phải giao đến tổng công ty gấp. Em tuy là nhân viên mới nhưng làm việc rất tốt. Bắt đầu từ ngày mai, em không cần phải làm ở chi nhánh nửa mà trực tiếp chuyển sang tổng công ty làm việc. Sẽ có người bố trí an bài làm việc. Em có còn vấn đề gì muốn hỏi tôi nữa không?
Trình Lãng nói một hơi dài, Bạch Hiểu Nguyệt lắng nghe có chút không tiêu hóa nổi. Chính mình như thế nào lại bị biến thành sang tổng công ty làm việc.
Bạch Hiểu Nguyệt nói: “Trình tổng, tôi muốn biết, tại sao tôi lại được chuyển sang đến tổng công ty làm việc. Tôi dù sao cùng chỉ là một nhân viên mới mà thôi.”
Trình Lãng sảng khoái trả lời cô: “Em chính là đã đủ điều kiện của một nhân viên chuyên nghiệp. Điều cơ bản nhất trong công ty mà em đã làm được chính là phục tùng mệnh lệnh của cấp trên. Như thế đã đủ lý do chưa?”
Trình Lãng vừa nói vừa liếc qua Bạch Hiểu Nguyệt một cái, anh không nghĩ tới rằng ngày hôm nay anh lại nhìn cô nhiều đến thế. Anh cũng không biết bản thân mình bị làm sao. Gần đây không thấy cô xuất hiện bên cạnh, liền cảm thấy thiếu thứ gì đó nên mới nghĩ ra cách này.
Nói thực, anh cùng với Bạch Vân Khê khi ở cùng nhau, Bạch Vân Khê đã cho anh những cảm giác sung sướng của thể xác trong một cuộc hoan ái. Bạch Vân Khê biết rõ làm thế nào để đàn ông say mê phụ nữ. Khi ở bên cạnh anh, cô ấy đều bày ra một bộ dạng yếu đuối, nhu nhược cần được bảo vệ. Nhưng đối với Bạch Hiểu Nguyệt, cô chưa từng có biểu hiện đó trước mặt anh.
Nhưng mỗi khi anh nhìn Bạch Hiểu Nguyệt ở bên cạnh người đàn ông khác trong lòng anh lại cảm thấy khó chịu, giống như là đồ vật trước kia thuộc về mình bây giờ lại bị người khác tước đoạt chiếm hữu đi vậy.
Anh chính là muốn Bạch Hiểu Nguyệt quay trở lại bên cạnh anh. Anh muốn chứng minh cho cô xem, ai mới thực sự là tốt hơn, ai mới thực sự là lựa chọn chính xác nhất của cô.
Bạch Hiểu Nguyệt hỏi lại anh ta: “Trình tổng, hình như câu trả lời của ngài có chút vấn đề gì đó phải. Đó không phải là một đáp án xác đáng nhất.”
Bạch Hiểu Nguyệt thật sự không muốn làm chung với Trình Lãng trong cùng một chỗ. Cô không muốn vì nghĩ nào cũng để phòng anh ta mà đến cả cơm trưa ăn cũng không ngon.
Trình Lãng cười cười trả lời cô: “Bạch Hiểu Nguyệt, đừng không biết tốt xấu. Chính em trong lòng cũng biết rõ, nếu làm ở công ty cũ, em sẽ không bao giờ có thể thăng tiến được. Bất quá, anh xem trong tình xưa nghĩa cũ của chúng ta cho nên mới rộng lòng dành đặc ân này cho em. Nếu như em không muốn đến đây làm việc, suy cho cùng thì chẳng lẽ em không đủ năng lực làm việc ở đây chăng?”
Bạch Hiểu Nguyệt nghe anh nói có chút gì đó không được bình thường nói: “Trình tổng, anh không cần phải dùng kế khích tướng, đối với tôi không có tác dụng gì cả. Có điều, được, lời anh nói cũng không sai. Ngày mai tôi sẽ liền đi đến bộ phận nhân sự báo danh. Xin hỏi, anh còn có chuyện khác không? Nếu không có, tôi liền đi trước.”