• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 66 Bỏ qua


“Thiếu gia, là tôi!” Trong thư phòng xa hoa, Lý Khanh Vũ nhìn trên màn hình máy vi tính, đó là tấm hình anh với Bạch Hiểu Nguyệt thời còn niên thiếu, lúc đó giữa anh với Bạch Hiểu Nguyệt chỉ có duy nhất một tấm ảnh này. Lý Khanh Vũ nhìn đến phát ngốc, tuy rằng đây chỉ là hình dáng phía sau của hai người trên mặt đất nhưng chính nó vẫn luôn làm bạn với anh cho đến bây giờ.


Trên bàn chính là hồ sơ mà trợ lý đã đưa cho anh về thông tin của Bạch Hiểu Nguyệt trong vòng 10 năm trở lại đây. Nhưng hiện tại, đột nhiên anh lại không muốn xem nữa, anh không có dũng khí mở nó ra, Lý Khanh Vũ anh chính là sợ hãi, sợ sẽ biết được điều chính mình muốn biết.


Đến bây giờ anh vẫn không có cách nào chấp nhận được Bạch Hiểu Nguyệt đã kết hôn, gả cho người khác.


Lý Khanh Vũ ngẩng đầu nhìn quản gia liếc mắt một cái, quản gia bưng cà phê nóng vào, đặt ở trên bàn rồi lùi lại một bên. Ông nhìn tài liệu trên bàn, thấy sắc mặt Lý Khanh Vũ không tốt, muốn nói gì đó nhưng lại thôi.


Lý Khanh Vũ nói: “Chú Chu Bá, có gì thì người cứ nói!” Chu Bá là người nhìn anh lớn lên, vẫn luôn đi theo anh đến tận bây giờ.


Có thể nói người hiểu được anh của hiện tại cũng chỉ có mỗi Chu Bá.


“Thiếu gia, cậu vẫn còn vì chuyện của Bạch tiểu thư mà phiền não sao? Cậu đã tìm được Bạch tiểu thư chưa?” Lý Khanh Vũ gật gật đầu, người thì đã tìm được rồi nhưng lại đã cùng với người đàn ông khác kết hôn. Anh chính là cần chút thời gian để bình ổn lại chuyện này.


“Chu Bá, người nghỉ ngơi trước đi!” Lý Khanh Vũ nói.


Chu Bá biết loại chuyện này chỉ có chính bản thân mình mới có thể giải quyết được, nghĩ thông suốt rồi tự khắc sẽ không phiền não nữa. Lúc trước ông cũng đã định khuyên Lý Khanh Vũ phải chuẩn bị tâm lý cho tốt. Xa cách một khoảng thời gian lâu như vậy, rất có khả năng Bạch tiểu thư đã đem lòng thích người khác, thế nên đừng nên ôm kỳ vọng quá nhiều.


Nhưng ông nhìn vẻ mặt của thiếu gia mong chờ cùng với vui sướng, ông lại không dám nói chuyện này.


Lý Khanh Vũ ngây ngốc ngồi tại thư phòng, nhấp một ngụm cà phê, rốt cục cũng lấy hết can đảm mở ra túi hồ sơ.


Lý Khanh Vũ đọc qua từng chút chuyện cô đã trải qua trong suốt đoạn thời gian qua, anh liền nắm chặt tay lại căng cứng. Vì cái gì mà cô đã xảy ra nhiều chuyện như vậy, nhưng cái gì anh cũng không biết.


Vào thời điểm tai nạn xe cộ năm đó, chắc chắn cô đã rất bất lực và khổ sở. Đáng chết, lúc đó anh lại ra đi không một lời từ biệt, cứ như vậy mà đi. Lý Khanh Vũ còn nhớ rõ, thời điểm anh rời đi, Bạch Hiểu Nguyệt đã khóc rất nhiều, nhưng lúc ấy anh không còn cách nào khác.


Lý Khanh Vũ giận bản thân mình đánh một cước thật mạnh lên mặt bàn gỗ, trên mặt bàn vang lên một tiếng thật to, trên tay anh cũng đã nổi lên một màu đỏ bừng. Nhưng là đau đớn anh cũng không cảm nhận được, trong đầu óc đều là hình bóng của Bạch Hiểu Nguyệt thương tâm khổ sở.


Đáng lí ra, lúc ấy anh phải ở bên cạnh cô mới đúng.


Không có nhà ở, phải ở chung với người thím chanh chua, khắc nghiệt, lại còn phải sống trong tình trạng sợ sệt người chú của mình. Nhiều năm như vậy sống không có ba mẹ yêu thương, giống như bị vứt bỏ. Anh tưởng tượng cô đã phải chịu nhiều đau đớn thế nào đây.


Vào lúc cấp ba, vì thành tích tốt cho nên Bạch Hiểu Nguyệt bị bạn bè bắt nạt. Sau đó gặp Trình Lãng, cùng anh ta ở bên nhau lại bị các bạn nữ trong trường ghen ghét với đố kỵ, cô cứ như vậy mà sống hết thời cấp ba.


Bạch Hiểu Nguyệt thi đậu trường ở Anh Quốc, sau đó cô xuất ngoại du học. tiền sinh hoạt không đủ cô lại đi kiếm việc lamg thêm. Lý Khanh Vũ lại một lần nữa vì đoạn thời gian Bạch Hiểu Nguyệt đã trải qua mà đau đớn tâm can.


Lý Khanh Vũ xem lại toàn bộ tài liệu, anh nhắm mắt chua xót, nhìn tấm hình trên màn hình máy tính, bóng dáng của Bạch Hiểu Nguyệt khi ấy, anh ngơ ngác đến xuất thần.


“Đều là trách mình, về trễ như vậy.” Lý Khanh Vũ nắm chặt hai bàn tay đến gân xanh nổi cả lên.


Lúc này đêm đã khuya, có phải cô đang trong vòng tay của người đàn ông khác mà ngủ không?


Mỗi khi nghĩ đến đây, Lý Khanh Vũ có cảm giác không nói thành lời, tim lại đau đau nhức nhức, anh lầm bẩm: “Chỉ cần một chút nữa thôi, vì sao…tại sao mình lại không trở về sớm hơn.”


Bạch Hiểu Nguyệt chậm rãi ăn cháo, ăn xong cô nằm xuống giường. Có lẽ là do tác dụng của thuốc cho nên mới vừa năm xuống giường, mi mắt đã bắt đầu nặng trĩu, Bạch Hiểu Nguyệt nhắm hờ mắt rồi đi ngủ lúc nào không hay.


Bạch Hiểu Nguyệt lại mơ thấy chính mình khi còn nhỏ, lúc đó bố đang chơi với cô, cõng cô trên lưng, còn kêu Nguyệt Nguyệt, khóe miệng còn cười nhếch cả lên.


Nhìn Bạch Hiểu Nguyệt cuối cùng cũng đã ngủ say, Vân Thiên Lâm lúc này nhẹ nhàng thở ra, yên tâm phần nào, anh giúp cô đắp chăn cẩn thận. Nhìn đồng hồ cũng đã bốn giờ sáng.


Vân Thiên Lâm nhìn vết kim tiêm một lỗ to, anh lo lắng nó sẽ lại sưng lên giúp cô xoa xoa một chút. Sau đó, Vân Thiên Lâm lên mạng tra một chút thông tin, rồi thay khăn khác cho cô. Xong xuôi, anh mới đi tắm rửa chính mình.


Sau một lúc lục đục, điểm lại đồng hồ đã 5 giờ, Vân Thiên Lâm cẩn thận vén chăn nằm xuống bên cạnh cô, duỗi tay ôm cô vào trong ngực đi ngủ.


Có lẽ cảm nhận được một luồng nhiệt ấm áp, Bạch Hiểu Nguyệt theo bản năng hướng tới lồng ngực anh mà nhích lại gần, tìm tư thế thoải mái nhất rồi ngủ.


Nhìn Bạch Hiểu Nguyệt ngủ ngon trong lòng mình, Vân Thiên Lâm mỉm cười nhìn cô rồi dần dần nhắm hai mắt lại, chóp mũi của anh lượn lờ trên đỉnh đầu cô, một mùi hương thanh thanh ngọt ngọt quanh quẩ. Cứ tự nhiên như vậy mà anh đi vào giấc ngủ sâu.


Lúc Bạch Hiểu Nguyệt tỉnh lại, trong người đã khỏe hơn rất nhiều, trên tủ đầu giường còn có mảnh giấy Vân Thiên Lâm để lại, nét chữ rắn rỏi mạnh mẽ, thật đúng là nét chữ thể hiện con người. Vân Thiên Lâm dặn dò cô hôm nay không được đi làm, mà ngoan ngoãn ở nhà dưỡng bệnh, nơi nào cũng không được đi.


Bạch Hiểu Nguyệt đột ngột nhớ tới, hôm nay cô phải đi tới bộ phận nhân sự tổng công ty để báo danh, nhưng nhìn bộ dạng này của mình đi làm sợ lại làm Vân Thiên Lâm lo lắng.


Bạch Hiểu Nguyệt gọi điện cho bộ phận nhân sự xin nghỉ, vừa cầm điện thoại lên đã thấy ngay một số bàn gọi đến, cô bắt máy: “A lô”


“Bạch Hiểu Nguyệt đúng không? Tôi là tiểu Vương trợ lý của Trình tổng, tại sao hôm nay cô không đến bộ phận nhân sự báo danh?”


Bạch Hiểu Nguyệt nghĩ thầm, chính bản thân cô chỉ là một nhân viên nhỏ nhoi của công ty, không đến mức lại được đích thân trợ lý của tổng giám đốc gọi đến nhắc nhở đấy chứ.


Bạch Hiểu Nguyệt vội vàng đáp: “Xin lỗi, đêm hôm qua đột nhiên tôi bị sốt, đến bây giờ mới tốt hơn, có thể cho tôi xin nghỉ hai hôm được chứ”


Trợ lý vừa nghe Bạch Hiểu Nguyệt bị bệnh, cũng không làm cô khó xử nữa, nói vài câu rồi cúp máy.


Trong văn phòng, Trình Lãng vừa nghe Bạch Hiểu Nguyệt bị bệnh, thiếu chút nữa giựt lấy điện thoại hỏi thăm cô. Không phải ngày hôm qua vẫn còn bình thường, như thế nào hôm nay lại sinh bệnh. Anh còn muốn hỏi thăm cô vài câu nữa, ai biết được trợ lý của anh ngang nhiên cúp máy như vậy.


Trợ lý nói: “Trong điện thoại Bạch Hiểu Nguyệt không nói gì nhiều, chỉ nói xin nghỉ hai hôm rồi cúp máy.”


Trình Lãng bực bội trong lòng, liền đuổi trợ lý ra ngoài. Trong lúc căn phòng yên tĩnh, Trình Lãng cảm thấy có cái gì đó không đúng, anh như thế nào lại đột nhiên quan tâm tới Bạch Hiểu Nguyệt. Anh khẳng định là đầu óc của mình có vấn đề, không tỉnh táo. Cô ta chính là bị anh vứt bỏ không thương tiếc, chỉ là đồ vật của mình bị Vân Thiên Lâm cướp đi nên có chút khó chịu thôi.


Rời bỏ anh, Bạch Hiểu Nguyệt nhất định phải khổ sở mới đúng, cô sao có thể cư nhiên tự do tự tại sống tốt, anh tuyệt đối không cho phép điều ấy xảy ra.


Bạch Hiểu Nguyệt mặc kệ có đến báo danh hay không, cô có thể nghỉ ngơi hai ngày liền cảm thấy đặc biệt vui vẻ, cô ở trong chăn lăn hai vòng vui sướng.


Bạch Hiểu Nguyệt chuẩn bị đứng dậy thì di động lại vang lên.


Lý Khanh Vũ sáng nay vẫn luôn gọi cho Bạch Hiểu Nguyệt, nhưng luôn ở trong trạng thái tắt máy. Thật vất vả lắm điện thoại của Bạch Hiểu Nguyệt mới có tín hiệu nhưng lại đang có cuộc gọi khác. Anh thậm chí có chút lo lắng, có phải cô xảy ra chuyện gì hay không.


Bạch Hiểu Nguyệt và Vân Thiên Lâm là kết hôn chớp nhoáng, có thể hai người vẫn chưa có nhiều tình cảm cho nhau. Nếu Bạch Hiểu Nguyệt bị bệnh, chắc cô hiện tại cũng không có ai chăm sóc.


Lý Khanh Vũ nghĩ như vậy, trong lòng lại càng thêm lo lắng. May mắn là điện thoại của cô cuối cùng cũng gọi được.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK