Bạch Hiểu Nguyệt ngồi yên đan chặt tay vào nhau, cô đang chuẩn bị một số câu nói và tưởng tượng ra cảnh gặp họ phải chào hỏi thế nào. Vân Thiên Lâm nhìn sang thấy cô lại im lặng, anh nắm bàn tay cô nói: “Em đừng căng thẳng, trước khi đến mẹ và ông anh thì anh sẽ chở em đi gặp bố mẹ em trước.”
Bạch Hiểu Nguyệt bất ngờ, quay sang hỏi anh: “Anh nói à?”
Vân Thiên Lâm gật đầu nói: “Anh đang trên đường đến bệnh viện thăm bố em trước, sau đó chút nữa phải nhờ em dẫn đường đến mộ mẹ rồi”
Bạch Hiểu Nguyệt ánh mắt phức tạp nhìn anh, hỏi: “Tại sao? Tại sao anh đối tốt với em như vậy?”
Vân Thiên Lâm nhìn cô tội nghiệp hỏi anh, anh đưa tay vuốt má cô nói: “Đã lâu lắm rồi, em chưa đi thăm họ vả lại chẳng lại chúng ta đã hẹn nhau đi thăm bố em em trước sau đó mới đến phiên anh hay sao? Cái này đâu phải là tốt, là đang thực hiện lời hứa mà.”
Bạch Hiểu Nguyệt nhẹ nhàng mỉm cười nói với anh: “Em biết rồi, chút nữa em sẽ dẫn đường đến thăm mẹ.”
Vân Thiên Lâm và Bạch Hiểu Nguyệt dừng xe trước cổng bệnh viện. Anh và cô đi vào, Bạch Hiểu Nguyệt ngồi bên cạnh bố, cô nói: “Bố, con đến thăm bố rồi đây. Con xin lỗi vì bây giờ mới đến được. Nhưng mà muốn báo cho biết, con đã kết hôn rồi. Tất Nhiên người đó không phải là Trình Lãng mà là Vân Thiên Lâm. Bố chưa gặp anh ấy bao giờ nên không biết anh ấy đâu, hôm nay anh ấy chở con đến gặp bố ra mắt. Bố đừng lo, anh ấy đối với con rất tốt, còn tốt hơn cả bố đối với con. Con chỉ có những lời này muốn nói với bố thôi. Bố có điều này muốn hỏi lại con không?”
Bạch Hiểu Nguyệt nói đến đây, trong lòng không kìm được sự xúc động, cô rơi nước mắt. Bạch Hiểu Nguyệt cứ nắm chặt lấy tay bố, cô biết bố hiện tại không thể nói được, đó chỉ là những mong ước nhỏ nhoi của cô thôi, mong được bố đáp lời lại.
Vân Thiên Lâm đứng bên cạnh nhìn cô đau đớn, anh đi tới nắm lấy tay cô nói với bố của Vân Thiên Lâm: “Chào bố, con là Vân Thiên Lâm. Hiện tại cô ấy sống bên cạnh con rất tốt. Bố đừng lo lắng gì cả.”
Bạch Hiểu Nguyệt ngồi thêm một chút với bố, nói vài câu về cuộc sống thường ngày của cô hiện nay. Sau đó, cô kéo tay anh bảo đi thôi. Rời khỏi bệnh viện, Bạch Hiểu Nguyệt dẫn đường cho anh đến mộ mẹ mình.
Bạch Hiểu Nguyệt quỳ xuống trước ngôi mộ mẹ nói với mẹ những lời chất chứa trong lòng. Cô lại xúc động khóc. Ngay từ nhỏ, cô không tiếp xúc với mẹ nhiều vì thế cảm giác tình yêu thương của mẹ cô luôn thấy mình bị thiếu so với những người khác, đâm ra cô sống vì tình yêu nhiều hơn. Cô quay sang hỏi Vân Thiên Lâm: “Thiên Lâm, anh có cảm thấy thắc măc tại sao em lại có thể yêu Trình Lãng trong suốt nhiều năm liền dù cho anh ta không phải là người đàn ông tốt không?”
Đây chính là câu hỏi mà Vân Thiên Lâm tự hỏi rất nhiều lần, anh lắc đầu chờ nghe cô trả lời: “Bởi vì, em là người sống không thể không có tình yêu. Em lúc nào cũng nào cảm thấy thiếu vắng tình yêu thương của bố mẹ, nên khi được một người như Trình Lãng yêu, em đã rất trân trọng, và nuôi dưỡng nó từng ngày lớn lên. Nhưng mà cuối cùng thì anh ta đã phản bội em. Vân Thiên Lâm, nỗi sợ bị phản bội của anh ta chỉ 1 lần nhưng đối với anh, nếu một ngày nào đó anh không còn yêu em nữa như anh ta, hãy nói với em, em sẽ để anh ra đi, đừng ngoại tình có được không.
Em xin anh đừng làm em đánh mất vào tình yêu có được không?”
Vân Thiên Lâm nhíu mày, anh không ngờ cô lại là người yếu đuối về mặt tình cảm như vậy. Anh quỳ xuống ôm cô vào lòng nói: “Hiểu Nguyệt, trên thế giới này bất kể người nào cũng được có thể phụ em nhưng anh tuyệt đối không bao giờ phụ em. Một khi đã xác định yêu em, anh sẽ theo em đến cuối tận thiên trường địa cửu. Em có muốn rời xa anh, anh cũng không cho phép.”
Vân Thiên Lâm và Bạch Hiểu Nguyệt ôm nhau trước mộ của mẹ. Vân Thiên Lâm tiếp đó nói vài câu với mẹ vợ hứa sẽ chăm sóc tốt cho Bạch Hiểu Nguyệt, tuyệt đối sẽ không để cô ấy chịu thiệt thòi.
Sau đó, hai người nắm lấy tay nhau rời khỏi đó. Chiếc xe tiếp tục băng băng trên con đường nối tiếp cuộc hành trình gia đình. Cho đến khi, chiếc xe dừng lại trước một tòa dinh thự trông như lâu đài to lớn.
Bạch Hiểu Nguyệt bước ra khỏi xe, cô đứng nhìn kiến trúc hào hoa, xa xỉ trước mặt bị làm cho ngây ngốc, có chút không nói thành lời. Nó quá sức tưởng tượng với cô, bởi vì trong cuộc đời cô chưa bao giờ được chứng kiến sự hoa lệ này. Cô sợ mình sẽ bị thất thố khi vào trong nên khi anh kéo tay cô bước vào, cô liền khựng lại níu giữ chân anh, không muốn bước tiếp.
Vân Thiên Lâm quay người lại nhướn mày ý hỏi cô. Bạch Hiểu Nguyệt không dám nhìn mặt anh, cô chính là tự ti, nhụt chí, cô cúi đầu. Vân Thiên Lâm bước đến an ủi: “Em yên tâm, không như những gì em nghĩ đâu. Gia đình anh khoong bắt buộc phải kết hôn với những người môn đăng hộ đối nên em không cần phải áp lực gì về sự ngang bằng cả. Nếu em sợ, anh sẽ không ép em nữa. Chúng ta đi về, hôm khác lại đến.”
Bạch Hiểu Nguyệt ngạc nhiên, không gặp nữa. Không được, anh đã có thành ý đến gặp mặt bố mẹ cô, vậy mà cô lại quá không nể mặt anh đến thăm mẹ và ông anh. Thì sao chứ, nhà anh không phải chỉ là giàu có hơn một chút so với người bình thường thôi sao, có gì cô phải sợ chứ. Cô quyết tâm, ánh mắt rực lửa nói với anh: “Đã tới đây rồi còn về cái gì nữa. Đẹp trai mà không có tiền thì sống bằng gió tây bắc sao? Người ta còn muốn kết hôn với những người có tiền còn không được, nay em đã vô tình hốt được một mỏ vàng mắc gì em lại sợ. Đi thôi, chúng ta đến chào hỏi mẹ và ông anh nào.”
Vân Thiên Lâm cười vui đến tận mang tai, anh hùa theo ý cô: “Đúng, một mỏ vàng đang đứng cạnh em sao có thể bỏ qua dễ dàng. Đi thôi nào, đi chào hỏi ông và mẹ của hầm vang nào.”
Vào trong nhà, Bạch Hiểu Nguyệt cố gắng không nhìn nghiêng, nhin dọc nhưng mà bên trong thật sư quá hấp dẫn nên cô không thể không ngoái đầu lại nhìn lần thứ hai.
Vân Thiên Lâm dẫn cô đi gặp ông nội anh trước là Vân Chính Thanh. Đứng trước Vân Chính Thanh, ánh mắt sắc bén của ông chiếu tướng, Bạch Hiểu Nguyệt cố gắng tươi cười thân thiện, nhưng bên trong cô thật sự muốn bỏ chạy. Một tay cô níu lấy ống quần anh để kìm chế giọng nói không bị run.
Bạch Hiểu Nguyệt trò chuyện với ông vài câu, cô nhận thấy ông nội anh cũng chẳng đáng sợ mấy. Cô bắt đầu mơ lòng, rồi tò mò hỏi mấy câu về Vân Thiên Lâm.
Vân Chính Thanh lâu ngày không có ai trò chuyện, nay có cháu dâu đến, ông cười không ngoắc được miệng, liền nhiều lời với Bạch Hiểu Nguyệt. Bạch Hiểu Nguyệt tinh nghịch còn nịnh mấy câu ngọt ngào với Vân Chính Thanh: “Ông ơi, ông quá trẻ rồi. Chắc chắn Vân Thiên Lâm được di truyền từ ông nội cho nên mới được như ngày hôm nay. Vân Chính Thanh được khen ông cười một trận sảng khoái.
Vân Thiên Lâm ngồi bên cạnh thấy cô với người vừa nãy như hai người khác nhau. Anh xác định đó là cùng một người sao? Là ai lúc mới vừa nãy như con cún con sợ sệt núp sau lưng anh, còn người ngồi đây như con cáo nhỏ miệng dẻo nịnh ông nội của anh đến mức có thể ba hoa luôn rồi.
Vân Chính Thanh vui vẻ nói Vân Thiên Lâm: “A Lâm, ông rất thích người cháu dâu này. Rốt cục thì nhà họ Vân cũng đã có người nối dỗi rồi. Cháu nhanh chóng sinh một đứa con để ông nội ẵm bồng nhé.”
Vân Thiên Lâm vâng vâng dạ dạ với ông nội, nhưng bên trong anh cũng đang nhức đầu về vấn đề này, anh phải mau chóng tìm cách hạ giải quyết Bạch Hiểu Nguyệt, nếu không của anh sẽ nhanh chóng hỏng mất. Vân Thiên Lâm nói: “Cháu biết rồi, cháu dẫn Hiểu Nguyệt sang gặp mẹ nhé ông”
Vân Chính Thanh liền gật đầu, bảo anh mau mau dẫn Hiểu Nguyệt qua đó chào hỏi nhanh. Vậy là Bạch Hiểu Nguyệt và Vân Thiên Lâm rời khỏi phòng Vân Chính Thanh, sang phòng của mẹ anh- Đặng Cầm.