“Chiều nay, có một buổi đấu giá, anh muốn em đi cùng với anh. Rất thú vị đấy.” Vân Thiên Lâm nói. Bạch Hiểu Nguyệt nhìn nhìn Vân Thiên Lâm, trước giờ cô chưa tham gia đấu giá bao giờ, có thể bất cẩn một chút làm anh mất mặt hay không? Hơn nữa hôm nay cô cũng chưa chuẩn bị gì.
“Em không cần phải lo lắng, giữa trưa anh đến đón em.” Bạch Hiểu Nguyệt cười cười, anh thật đúng là, chỉ cần nhìn thoáng qua một cái liền biết trong lòng cô đang nghĩ gì.
“Hiện tại em ở bộ phận thực tập, cũng không có nhiều việc để làm. Em sẽ nói với Tô Na một tiếng xin nghỉ buổi chiều, để cùng anh đi tham dự buổi đấu giá.” Bạch Hiểu Nguyệt nói với Vân Thiên Lâm.
“Được, giữa trưa, anh tới đón em.” Vân Thiên Lâm nói.
Bạch Hiểu Nguyệt gật gật đầu, xuống xe, Vân Thiên Lâm nhìn cô bước vào công ty, lúc này anh mới nói với A Nham cho xe rời đi.
Nguyên cả một buổi sáng, Bạch Hiểu Nguyệt đều để ý tới chiều nay nhiều việc không. Hiện tại cô thực tập chung với Tô Na, nếu như muốn nghỉ nửa ngày chỉ cần nói với cô ấy một tiếng là được.
Bạch Hiểu Nguyệt đang nghĩ ngợi, thì Lý Khanh Vũ gọi điện tới nói: “Hiểu Nguyệt, bây giờ em có tiện nghe điện thoại không?”
Lý Khanh Vũ ngồi trong văn phòng, nhìn lại lịch trình buổi chiều của mình… “Được, anh nói đi!”
Lý Khanh Vũ nói tiếp: “Là thế này, em cũng biết, anh vừa mới trở về nước, vẫn chưa thích ứng được môi trường cũ. Chiều nay anh có một hoạt động thú vị, anh rất muốn tham dự, đúng lúc anh lại chưa có bạn gái, em có thể cùng đi với anh được không?”
Lại là chiều nay! Nhưng mà chiều nay cô cũng có hẹn với Vân Thiên Lâm, cô đồng ý cùng anh ấy đi rồi.
“Anh Khanh Vũ, chiều nay em có việc bận rồi, em xin lỗi, anh chỉ có thể tìm người khác thôi.” Bạch Hiểu Nguyệt ái ngại nói.
Lý Khanh Vũ nghe được Bạch Hiểu Nguyệt từ chối mình, Lý Khanh Vũ vừa rồi tâm tình rất tốt, đột nhiên chỉ vì lời từ chối của cô mà tuột dốc không phanh.
Có việc?
“Là việc của công ty sao?”
Bạch Hiểu Nguyệt trả lời: “Đúng vậy, em hiện tại vẫn là thực tập, không thể xin nghỉ được, nếu như đụng phải người quen, bị công ty biết được sẽ không hay cho lắm.”
Tuy rằng có chút mất mát, nhưng mà Lý Khanh Vũ cũng không thể ép buộc cô được.
“Được, không quấy rầy em nữa, có thời gian chúng ra lại ăn cơm cùng nhau.” Bạch Hiểu Nguyệt tùy tiện đáp ứng anh, liền cúp máy nhanh chóng. Trong lòng không khỏi nổi lên kỳ quái, tại sao lại có chuyện trùng hợp đến như vậy, mấy cái hoạt động đều là vào một buổi chiều lại còn cùng ngày.
Đấu giá cũng xem như là một hoạt động không mấy phổ biến, ngàn vạn lần không phải là cùng một cái, chắc chắn cô sẽ không xui xẻo đến như vậy đâu. Bạch Hiểu Nguyệt vẫn là lần đầu tiên nói dối, cảm thấy có chút chột dạ.
Bạch Hiểu Nguyệt nhất thời thất thần, trợ lý văn phòng của tổng tài đột nhiên đi tới, Bạch Hiểu Nguyệt nhanh chóng tập trung làm việc, mới vừa rồi côp thơ thẩn không chú tâm vào công việc không phải là bị bắt gặp rồi chứ.
Nhưng người trợ lý kia một hướng tiến thẳng tới Bạch Hiểu Nguyệt, nở một nụ cười tươi ấm áp, xem Bạch Hiểu Nguyệt đến mức Bạch Hiểu Nguyệt có chút lo sợ. Cô chỉ là một nhân vật nhỏ bé trong công ty mà thôi, nói đúng hơn cũng chỉ chạy việc vặt, trợ lý của tổng tài chạy đến đây tìm cô làm gì.
“Bạch Hiểu Nguyệt, phải không?” Bạch Hiểu Nguyệt ngây ngốc gật đầu. Người trợ lý kia nhìn từ trên xuống dưới đánh giá Bạch Hiểu Nguyệt một phen.
“Trình tổng gọi cô vào văn phòng có chuyện gấp tìm cô.”
Người trợ lý thấy mình báo tin tức này đối với một nhân viên mới vào cũng cảm thấy kỳ quái, tự dưng không có chuyện gì, lại bắt anh tới đây thông báo tin tức cho một nữ sinh. Theo đánh giá của anh thì, cô gái nảy nhìn qua chỉ là được mắt một chút nhưng đem so với mỹ nữ thư ký trong văn phòng thì không bằng một góc.
Mọi người trong văn phòng đều nghe thấy, Trình tổng thế nhưng lại muốn gặp Bạch Hiểu Nguyệt, tất cả mọi người đều lộ vẻ ánh mắt kỳ quái nhìn Bạch Hiểu Nguyệt. Hôm qua thì có thư ký công ty tới tìm, hôm nay lại là trợ lý của Trình tổng, còn là đích thân Trình tổng mời Bạch Hiểu Nguyệt đến văn phòng.
Phải biết rằng, Trình tổng không phải là người dễ trêu chọc vào.
“Đợi lát nữa nhìn thấy Trình tổng, cẩn thận một chút, tổng tài có hỏi cái gì thì cứ trả lời cái nấy, đừng sợ hãi.” Bạch Hiểu Nguyệt nhìn trưởng phòng gật gật đầu. Nghĩ thầm, sợ Bạch Hiểu Nguyệt gặp phải Trình tổng là tay chân bủn rủn, không nói nên lời, nên mới căn dặn Bạch Hiểu Nguyệt vài câu.
Bạch Hiểu Nguyệt làm bộ cái gì cũng không biết, gật đầu chạy nhanh đến văn phòng Trình Lãng, trợ lý đi theo sau, cả hai tiến vào thang máy tới tầng cao nhất.
Ở trên tầng này chỉ có một văn phòng của tổng tài, bên cạnh là trợ lý với thư ký làm việc. Bạch Hiểu Nguyệt theo ở phía sau trong lòng có chút bồn chồn, cô không biết người tìm mình chính là Trình Lãng hay là Bạch Vân Khê.
Bạch Hiểu Nguyệt hòa toàn tin tưởng Bạch Vân Khê có năng lực này, lấy danh nghĩa của tổng tài kêu cấp dưới đến tìm cô rồi gây rắc rối cho cô. Người phụ nữ Bạch Vân Khê này lúc nào cũng sử dụng mấy chiêu trò nhám chán với cô.
“Trợ lý, cái kia…Trình tổng có nói muốn tìm tôi có việc gì không?” Bạch Hiểu Nguyệt cười tủm tỉm nói, cô thăm dò trợ lý của Trình Lãng xem có lấy được tin tức gì từ người này không. Nhưng mà cô tìm nhầm người rồi, người này miệng kín như bưng, có hỏi thế nào cũng đều không ra manh mối, chỉ toàn là lắc đầu.
Nhưng mà kỳ thật là trợ lý không rõ, anh không biết tại sao hôm nay Trình tổng lại muốn gặp cho bằng được cô gái thực tập này, nếu không phải Trình tổng nhắc, anh còn không biết, trong công ty còn có người như này.
Anh nhớ rất rõ, vị trí này là của một anh chàng trẻ tuổi lạnh lùng ít nói, vừa mới thấy anh chàng mấy ngày thì bây giờ lại thay bằng một cô gái, rồi còn ngồi bên cạnh nữa.
Trợ lý gõ cửa, trong văn phòng truyền đến âm thanh của Trình Lãng: “Vào đi”
Trợ lý đầy cửa ra, liền nhìn thấy Trình Lãng đang xem tài liệu nghiêm túc, áo sơ mi tùy ý xắn ở tay, trông bộ dạng rất anh tuấn.
“Trình tổng, Bạch Hiểu Nguyệt đã tới.’ Trình Lãng ngẩng đầu, liền thấy Bạch Hiểu Nguyệt đã đứng ở cửa, cô vẫn là dáng vẻ kia, đầu buộc tóc đuôi ngựa, nhìn thấy làm người khác rất phấn chấn. Tuy rằng cô đã thay đổi trang phục công sở, nhưng mà cũng không làm ảnh hưởng đến năng lượng tích cực của nữ sinh.
“Cậu lui xuống trước đi.” Trợ lý vâng một tiếng, lui nhanh ra bên ngoài, để không gian lại cho hai người. Chỉ là, Hiểu Nguyệt có chút lo lắng khi trong văn phòng chỉ còn lại mình Trình Lãng và cô.
“Trình tổng, ngài tìm tôi?” Ngoài mặt, Bạch Hiểu Nguyệt đối với Trình Lãng rất cung kính, dù sao thì ở nơi làm việc cô là nhân viên quèn, còn anh ta đường đường là một tổng tài, cô phải làm theo lệ thông thường.
Trình Lãng không hề kiêng kỵ mà nhìn cô đánh giá, ánh mắt đó làm cho Bạch Hiểu Nguyệt cả người đều không thoải mái, không rõ anh ra dùng loại ánh mắt này đối với cô là ý gì.
Khi Bạch Hiểu Nguyệt sắp mất hết kiên nhẫn, thì Trình Lãng mới mở miệng lên tiếng: “Buổi chiều, em cùng anh đi ra ngoài một chuyến.”
Rõ ràng đó là mệnh lệnh, không được phép từ chối. Bạch Hiểu Nguyệt còn tưởng chính mình nghe lầm, cùng hắn đi ra ngoài một chuyến? Cô chỉ là một nhân viên thực tập, sẽ không có tư cách và quyền hạn cùng với tổng tài sáng ngang hàng, vì lý do gì lại muốn cô đi cùng ra ngoài làm việc. Những việc này không phải là nên để cho thư ký hoặc là trợ lý đi hay sao?
Chẳng lẽ bây giờ Vinh Thăng nghèo đến độ không trả nổi tiền cho thư ký hay trợ lý.
“Trình tổng, có phải tôi nghe lầm không?”
“Không có, có vấn đề gì sao?” Trình Lãng ra vẻ đây là việc công, liên quan đến công việc chính đáng, làm cho Bạch Hiểu Nguyệt khó mà nói gì đó. Đối với loại chuyện này thật sự có thấy nó bất hợp lí chỗ nào đó.
“Có, chuyện này, không phải là Trình tổng nên kêu thư ký hoặc trợ lý đi hay sao? Tôi chỉ là thực tập, đi với Trình tổng có chút gì đó không đúng, trường hơp này tôi chưa bao giờ thấy qua. Tôi là người mới, cái gì cũng không biết, sợ đi cùng ngài sẽ làm Trình tổng mất mặt. Hay là Trình tổng suy xét lại một chút, đổi thành người khác đi!”
Quan trọng nhất chính là, chiều nay có muốn xin nghỉ để cùng đi với Vân Thiên Lâm đến buổi đấu giá, buổi sáng cô đã lỡ hứa với anh rồi.
“Để làm một nhân viên chuyên nghiệp của Vinh Thăng, điều đầu tiên chính là cái gì?”
“Tuân theo mệnh lệnh của cấp trên.”
Trình Lãng nói: “Hiểu chưa? Không có việc gì nữa thì em về trước đi. Giữa trưa xuống dưới bãi đỗ xe chờ anh, ăn trưa xong rồi trực tiếp đi luôn.”
Trình Lãng sớm đã biết Bạch Hiểu Nguyệt sẽ từ chối không muốn đi, nhưng anh lấy lý do là làm việc, phục tùng mệnh lệnh cấp trên, không cho cô cơ hội cãi lời nào.