“Thư ký Bạch mới tới, có thù oán gì với cậu sao?” Trên đường trở về văn phòng, đột nhiên Tô Na hỏi Hiểu Nguyệt, Hiểu Nguyệt cười cười, không biết nên nói như thế nào với Tô Na.
Nếu thật sự là tính có thù oán thì hẳn là có, dù sao Bạch Vân Khê cũng là người cướp lấy bạn trai cô. Bất quá chỉ là hiện tại, giống như tình huống đảo ngược lại là cô cướp đi bạn trai của Bạch Vân Khê.
Bạch Hiểu Nguyệt cũng không rõ, cô đã giải thích cặn kẽ biện minh cho mình rõ ràng rồi, cô cũng không muốn dây dưa với bọn họ, nhưng mà Bạch Vân Khê cứ sống chết bám lấy cô không buông bỏ, còn lúc nào cũng vu khống cho cô.
Nhìn tình hình như bây giờ, cô vẫn là nên ở yên trong phòng làm việc, không nên đi ra ngoài lung tung, để Bạch Vân Khê thấy cô lại một phen đấu khẩu.
“Mình cũng không biết nên nói thế nào cho cậu hiểu, chuyện rất dài, cho nên thôi thì mình với Bạch Vân Khê có thù oán đi.
Nhưng mà mặc kệ, chúng ta trở về chỗ làm trước đã, không phải buổi chiều còn có rất nhiều chỗ cần phải sửa lại hay sao?” Hai người đang định trở về, đột nhiên di động của Tô Na vang lên, Bạch Hiểu Nguyệt cảm giác được, tay Tô Na đột nhiên ngẩn ra.
Hiểu Nguyệt kỳ quái nhìn Tô Na, thấy sắc mặt Tô Na không tốt lắm, cũng không bắt máy điện thoại, giống như đãng sợ hãi cái gì đó.
“Tô Na, cậu làm sao vậy? Có phải có chỗ nào không thoải mái không?” Tô Na lắc đầu, tắt tiếng chuông điện thoại đi, không bắt máy. Bạch Hiểu Nguyệt đang muốn hỏi, di động Tô Na lại vang lên, Tô Na vẫn không bắt máy, trực tiếp đem điện thoại tắt đi.
“Không, không có gì, chúng ta trở về làm việc đi!” Tựa hồ Tô Na đang giấu giếm chuyện gì đó, Bạch Hiểu Nguyệt nhìn cô hoảng loạn, bộ dạng né tránh, nhưng mà đây là việc riêng của mỗi người, Bạch Hiểu Nguyệt cũng không dám hỏi tiếp.
Mỗi người đều có một bí mật thầm kín, cô bất quá cũng chỉ là một thực tập sinh mới đến, cũng không thích hợp phải hỏi nhiều.
Nếu như Tô Na muốn nói, tự khắc cô ấy sẽ nói ra thôi.
“Vân thiếu, đây là tài liệu về Lý Khanh Vũ mà ngài muốn. Mặt khác, việc ngài phân phó tôi đã làm rất tốt. Vài khách hàng gần đây nhất của Đằng Tường đều đã chuyển sang bên công ty chúng ta.”
Vân Thiên Lâm cầm lấy tại liệu gật gật đầu: “Tiếp tục quan sát, ba ngày sau đưa cho tôi hình ảnh và các hoạt động gần đây nhất của anh ta, rồi gởi cho tôi.”
“Vâng!” A Nham tiếp nhận mệnh lệnh rồi lui ra ngoài. Vân Thiên Lâm nghiêm túc nhìn tư liệu trong tay, đối với Lý Khanh Vũ này, so với những gì anh suy nghĩ với tư liệu thì không có gì khác biệt quá lớn.
Chỉ là hắn cùng với Bạch Hiểu Nguyệt có quan hệ thân thiết, nói chung là làm cho anh cảm thấy không thoải mái. Thanh mai trúc mã… “Thiên Lâm, cậu tìm mình?” Cố Thần mới tham gia một buổi tiệc trở về, liền trực tiếp đến thẳng công ty Vân Thiên Lâm luôn, mở cửa ra đã thấy Vân Thiên Lâm ngồi dựa vào ghế tùy ý, so với anh thì đúng là thoải mái hơn nhiều.
“Cho cậu xem đồ này, mặt khác, sự tình hiện tại của Bạch gia bên kia…Vân Thiên Lâm nói với Cố Thần.
“Cậu yên tâm, tất cả đều rất thuận lợi, nằm trong tầm kiểm soát của chúng ta. Tiểu Phong chính là người thích làm mấy loại chuyện này nhất.” Cố Thần sảng khoái trả lời Vân Thiên Lâm. Vân Thiên Lâm hơi hơi cong môi, chuyện này vẫn là nên để cho cậu ấy làm cho thuận tiện.
Cố Thần thấy bàn làm việc của Vân Thiên Lâm có một phong thư, anh có dự cảm không được tốt lắm.
“Sợ, vậy thì đừng nhìn. Chuyện này, chính cậu là người đứng ra giải quyết tốt nhất, cậu định xử lý thế nào.” Cố Thần cầm phong thư, chậm chạp không dám mở ra, không cần xem, đại khái Cố Thần cùng đoán được bên trong là gì, chỉ là chính anh không dám đối mặt mà thôi.
Rốt cục, chính mình yêu một người lâu đến như vậy, trả giá nhiều như vậy, mới có thể cùng cô bên nhau. Mặc kệ như thế nào, anh chỉ nghĩ muốn cô ngây ngốc bên cạnh anh, yêu anh thật nhiều, ngoài ra anh không còn có yêu cầu nào khác.”
“Mình đã biết.”
Cố Thần cẩn thận mở phong thư ra, đồ vật bên trong như những gì anh tưởng tượng không sai biệt gì là mấy, trên ảnh chụp, có một cô gái rất quen thuộc với anh, chỉ là nhìn trong nháy mắt đem tâm can của Cố Thần thật đau, ngực chua xót, có chút không thở nổi.
Ảnh chụp, là hai người ôm nhau đi ra từ khách sạn, Cố Thần cuối cùng cũng đã nhận thức được vị hôn thê của anh Thẩm Nhược Tâm đã ngoại tình, cô ấy đã có người đàn ông khác.
Cố Thần gắt gao nắm chặt lấy bức ảnh trong tay, mu bàn tay nổi gân xanh cả lên. Cố Thần hít sâu mấy lần mới đem chính mình bình tĩnh trở lại, trong lòng vẫn rất là đau, nhưng anh lại không biểu hiện ra ngoài.
“Mình chỉ có thể khuyên cậu đau dài chi bằng đau ngắn, mau dứt điểm đi.”
Đối với chuyện tình cảm, yêu đương, Cố Thần vẫn luôn là người đàn ông hèn mọn trong tình yêu. Một người ưu tú, đứng trên cao nhìn xuống muốn bao nhiêu phụ nữ mà không có, vậy mà anh trăm phương nghìn kế lấy lòng Thẩm Nhược Tâm, không chiếm được liền cầu xin cô ta.
Bọn họ vốn dĩ đã có thể kết hôn từ lâu. Chỉ là Thẩm Nhược Tâm luôn lấy cớ kéo dài đám cưới của bọn họ, mà người nhà của Cố Thần đã thúc giục bọn họ nhanh chóng kết hôn.
Thẩm Nhược Tâm vẫn luôn lấy cớ mình làm trong ngành giải trí nên chưa thể kết hôn sớm được. Cha mẹ của Cố Thần sớm đã không thích người con dâu này, mọi người đều biết. Nhưng mà đối với con trai yêu quý, bọn họ vẫn không nỡ chỉ có thể thành toàn cho con mình. Cha mẹ ai cũng như vậy, một đời chỉ hy vọng con của mình sống hạnh phúc.
“Không có việc gì nữa, mình đi trước, có chút chuyện vội.” Cố Thần có chút tránh né nói.
Vân Thiên Lâm ngẩng đầu nhìn bóng dáng Cố Thần rời đi, bộ dạng cô đơn, anh không biết nên làm gì đối với Cố Thần trong tình huống hiện giờ.
Chuyện tình cảm chỉ có người trong cuộc mới giải quyết được, phận làm anh em, anh chỉ có thể giúp được đến đây thôi.
Từ lúc học cấp ba Cố Thần đã nói thích Thẩm Nhược Tâm, anh và Lăng Phong đã rất phản đối. Cố Thần là người đàn ông đáng có một người phụ nữ tốt hơn Thẩm Nhược Tâm.
Lúc này, ở Đằng Tường, Lý Khanh Vũ nghe được báo cáo trong cuộc họp, sắc mặt âm trầm, ngồi ở trong văn phòng không nói một lời.
“Thiếu gia, là Vân gia hạ tay, tốc độ rất nhanh. Căn bản chúng ra không thể chống chọi với anh ta ở thành phố Y, dù sao thì thị trường của chúng ra vẫn chưa vững mạnh, không thể trực tiếp đối đầu với Vân gia. Ngài có muốn tôi đi tìm hiểu một chút về tập đoàn RV bên kia làm như thế nào không, rồi sau đó lên kế hoạch. Nếu có thể quan hệ liên minh, thật là quá tốt. Hiện tại chúng ta cần nhất chính là duy trì. Ở gia tộc bên kia có quá nhiều người mơ ước vị trí của thiếu gia, chúng ta phải nên cẩn thận.”
Lý Khanh Vũ liếc mắt một cái với trợ lý, phất phất tay: “Lui xuống trước đi/”
“Thiếu gia!”
“Việc này còn chưa đến phiên cậu dạy bảo tôi, tôi ắt có những tính toán của mình.” Giọng điệu của Lý Khanh Vũ lại tăng cao thêm, làm cho trợ lý có chút hoảng sợ, anh cũng không dám nói nữa, liền đi nhanh ra ngoài.
Lý Khanh Vũ ngồi dựa vào ghế, nhìn ra thế giới bên ngoài, toàn bộ là những tòa nhà chọc trời. Một ngày nào đó, chính anh sẽ sở hữu tất cả.
Vân Thiên Lâm!
Ngón tay Lý Khanh Vũ nhẹ nhàng gõ trên mặt bàn, suy nghĩ bay tới phương trời xa nào. Nói vậy, hắn đã nhanh ra tay, nguyên nhân là bởi vì Hiểu Nguyệt.
Lý Khanh Vũ cười: “Hắn đang khiêu khích.” Lý Khanh Vũ quay đầu lại, nhìn khung ảnh trên bàn, trong lòng anh như có một dòng nước ấm chảy qua. Chờ anh có được hết thảy tất cả trong tay, Hiểu Nguyệt sẽ tự động trở về bên anh.
Nếu như Vân Thiên Lâm muốn chơi, vậy anh sẽ làm cho Vân Thiên Lâm nhận ra ai mới là người chiến thắng trong cuộc chơi này.