“Vân Thiên Lâm, buổi đấu giá này với miếng đất kia có quan hệ gì? Em nhớ mấy buổi đấu giá thường sẽ chỉ là mấy đồ vật cổ thôi mà.” Bạch Hiểu Nguyệt không rõ, chờ Vân Thiên Lâm giải thích.
“Miếng đất kia ở trong tay Hạ tổng là vô dụng, hoang phế, không có giá trị sử dụng nhưng không có nghĩa là chúng vô dụng trong tay kẻ khác. Bây giờ ngoại trừ RV, Vinh Thăng với Đằng Tường đang chăm chăm vào miếng mồi ngon béo bở này thì còn có rất nhiều người muốn sở hữu nó.”
Bạch Hiểu Nguyệt lại nói: “Vậy thì chẳng phải trực tiếp đi tìm ông ta để đàm phán là được rồi.”
Vân Thiên Lâm nói: “Hạ tổng rất thích tác phẩm của Vương Hi Chi, nếu như trong buổi đấu giá này anh có được bút tích của Vương Hi Chi thì sẽ có được miếng đất ấy từ tay Hạ tổng.” Bạch Hiểu Nguyệt nghe Vân Thiên Lâm nói thì bừng tỉnh, hiểu được tại sao buổi đấu giá này lại quan trọng đến vậy. Đây đúng được gọi là dụng tâm thành ý.
Bất quá cô lại có chỗ không hiểu, đồ đã không còn được nguyên vẹn nữa vì sao giá trị lại cao đến vậy. Đối với tranh chữ, thì cô đúng là không có tầm hiểu biết. Cho nên, hôm nay mục đích của bọn họ tới đây chính là tác phẩm của Vương Hi Chi. Khi tới địa điểm buổi đấu giá, vừa vặn đúng giờ, Vân Thiên Lâm lấy ra thư mời, đem cô theo vào bên trong.
Ở bên ngoài nhân viên công tác thấy Vân thiếu đến, lại mang theo một người phụ nữ bên cạnh, bọn họ đều rất tò mò cô gái này có thân phận gì. Thông thường, Vân thiếu tham dự những buổi tiệc công chúng đều không mang theo phụ nữ. Chẳng lẽ lời đồn Vân thiếu đã kết hôn là sự thật.
Ở trong hội trường, người người đều không nhìn Vân Thiên Lâm thì cũng là nhìn Bạch Hiểu Nguyệt đến vài lần. Hiểu Nguyệt đi bên cạnh Vân Thiên Lâm, giống như là có cảm giác kim chích, mọi người đều hướng ánh mắt về phía bọn họ. Vân Thiên Lâm chỉ mới vừa xuất hiện đã trở thành tiêu điểm của đám đông, mặc kệ là nam nữ già trẻ, đều nhìn anh một cái rồi ngoáy đầu nhìn lại lần nữa. Bạch Hiểu Nguyệt bất giác lại khẩn trương.
Tuy rằng Bạch Hiểu Nguyệt không phải là lần đầu tiên cùng anh tham dự buổi tiệc, nhưng mà không quen thì vẫn cứ là không quen.
Trình Lãng vừa đến cửa, trong lòng lo lắng cho Bạch Hiểu Nguyệt, sợ cô không có thư mời sẽ không vào được, tìm cô nửa ngày trong đám đông cũng không thấy, liền lấy điện thoại gọi cho cô, lo lắng cô không nhìn thấy anh.
Di động Bạch Hiểu Nguyệt vang lên, cô vừa thấy là Trình Lãng liền bắt máy.
“Đã đến giờ rồi, em còn ở đâu, anh đang ở cửa chính, nhanh chạy tới đây.” Trong điện thoại, Trình Lãng nói chuyện có chút nhanh, hơi thở dồn dập.
“Tôi đã vào bên trong rồi, anh không cần phải đợi nữa.” Bạch Hiểu Nguyệt trả lời vào trong điện thoại.
Trình Lãng còn muốn hỏi, cô là vào bằng cách nào, không có thư mời căn bản là không thể bước vào thì Bạch Hiểu Nguyệt đã cúp máy cái cạch.
Trình Lãng tức giận thiếu chút nữa đem điện quăng trên mặt đất. Bạch Hiểu Nguyệt sao có thể dám cúp máy trước anh hai lần, lá gan càng ngày càng lớn. Giờ phút này có lẽ Trình Lãng đã quên anh và Bạch Hiểu Nguyệt sớm đã là hai người không còn quan hệ gì nữa rồi.
Nghe được Bạch Hiểu Nguyệt nói cô đã đi vào bên trong, trên mặt Trình Lãng lộ vẻ cười đắc ý, anh là đang gấp gáp chờ không nổi muốn nhìn xem vẻ mặt của Vân Thiên Lâm bị bốc khói đến cỡ nào.
Trong hội trường tiến vào còn có Lý Khanh Vũ, hội trường được chia làm hai tầng. Vân Thiên Lâm mang Bạch Hiểu Nguyệt đi lên trên lầu ngồi vào ghế ở giữa, ở trên này chỉ có ba cái ghế, rèm buông xuống, có chút thần bí cố cổ.
Trên bàn đã chuẩn bị sẵn trà dùng buổi chiều, ba cái ghế hẳn đều đã được sắp xếp theo chủ nhân của nó, những vị trí này hẳn là phân biệt địa vị cao thấp. Mà Vân Thiên Lâm vừa ngồi vào thì cũng vừa lúc Vinh Thăng và Đằng Tường bước tới ngồi xuống, tầm nhìn bao trọn lấy khán đài.
Trình Lãng vừa tiến đến, liền nhìn thấy Bạch Hiểu Nguyệt và Vân Thiên Lâm ở chung một chỗ, trong lòng cười lạnh một tiếng, hôm nay chính là cô đi cùng với anh. Vân Thiên Lâm đương nhiên cũng thấy được Trình Lãng tiến vào, còn có cả Lý Khanh Vũ, xem ra hôm nay tất cả mọi người đã có mặt đông đủ.
Lý Khanh Vũ từ lúc mới tiến vào, ánh mắt đã dừng lại ở người Bạch Hiểu Nguyệt. Cô thay trang phục công sở không giống với thường ngày liền cảm giác rất khác so với trước đây. Chỉ là hiện tại thì cô đang ở bên cạnh một người đàn ông khác mà không phải là anh. Mỗi lần nghĩ đến điều này, trong lòng Lý Khanh Vũ lại nhói lên một nỗi đau.
Bất quá hiện tại anh đã trở lại, cái gì anh cũng sẽ không để ý, chỉ cần Bạch Hiểu Nguyệt nguyện ý, anh sẽ giúp cô thoát khỏi tình cảnh hiện tại, cho cô được một cuộc sống hạnh phúc.
“Vân thiếu, Hiểu Nguyệt, không nghĩ tới em nói bận chính là bởi vì buổi đấu giá này.” Bạch Hiểu Nguyệt đứng bên cạnh Vân Thiên Lâm, cô xấu hổ cười cười. Lúc sáng cô nói với Lý Khanh Vũ là bận, ai biết được cả ba người đều trùng hợp mời cô đến đây.
Lý Khanh Vũ không nói gì thêm, tùy ý chào hỏi, rồi hướng tới chỗ của mình ngồi.
Trình Lãng nhìn Bạch Hiểu Nguyệt tức giận nói: “Hiện tại là thời gian đi làm.” Ý tứ của Trình Lãng đã rõ, thời gian đi làm cô nên ý thức một chút cái gì nên làm cái gì không nên làm.
Bạch Hiểu Nguyệt có chút không tình nguyện nhìn Vân Thiên Lâm liếc một cái, cô thật sự rất muốn trốn khỏi nơi đây. Biết vậy cô không thèm đồng ý với ai hết để khỏi đi cái buổi đấu giá quái quỷ này. Bây giờ thì thật là khó xử.
Bạch Hiểu Nguyệt không biết nên làm thế nào thì Vân Thiên Lâm xoa đầu cô nói: “Ngoan, em đi làm việc của em đi, sau một hồi kết thúc thì anh đưa em trở về.” Vân Thiên Lâm nói chuyện với Bạch Hiểu Nguyệt, âm thanh rất ôn nhu, cơ bản là muốn đem Bạch Hiểu Nguyệt cưng lên đến tận trời. Trên mặt Vân Thiên Lâm vẫn là một tảng băng lạnh đột nhiên cười với cô một cái làm cho Bạch Hiểu Nguyệt một trận hoảng hốt.
Vân Thiên Lâm tại sao lại yêu nghiệt như vậy, bất cứ ở chỗ nào chỉ mỗi lần anh nở nụ cười này với cô đều làm cô hồn xiêu phách lạc. Vân Thiên Lâm đúng thật là cao thủ, vẫn giữ bình tĩnh, một chút tức giận cũng không có.
“Được rồi, chiều này chúng ta về nhà ăn cùng.” Vân Thiên Lâm cười cười gật đầu, hai người đều coi như đây chốn không người, không coi ai ra gì, hoàn toàn đem Trình Lãng trở thành không khí. Trình Lãng đứng ở bên cạnh nhìn hai người ân ân ái ái, tư bị mờ ám, miễn phải bàn là anh vô cùng khó chịu.
Trước kia trong lòng Bạch Hiểu Nguyệt đều chỉ có một hình bóng là anh, hiện tại thì lại xem anh như người vô hình, chỉ biết mỗi mình Vân Thiên Lâm. Trình Lãng anh không tin, chính mình lại bại dưới tay Vân Thiên Lâm.
“Còn không mau đi.” Trình Lãng mặt lạnh nói một tiếng, rồi xoay người hướng tới chỗ mình ngồi, giống như là chạy đi thật nhanh né tránh. Hiểu Nguyệt nhìn tấm lưng của Trình Lãng thiếu chút nữa là cười lên tiếng, qua một hồi lâu mới điều chỉnh được cảm xúc của mình, đi lên ngồi ở phía sau bên phải Trình Lãng, cô gắng duy trì khoảng cách với Trình Lãng.
Trình Lãng vừa vặn quay đầu lại muốn nói gì đó, thì buổi đấu giá bắt đầu. Một thân hình nóng bỏng mặc bộ sườn xám xẻ tà cao đỏ rực xuất hiện, cô ấy giống như một yêu tinh, khuôn mặt đẹp sâu sắc, thanh âm trong trẻo tức khắc làm cho hội trường nóng cả lên.
Một đồ vật được đem lên, ban đầu giá chỉ là ở dưới thấp, sau một hồi thì náo nhiệt hẳn lên được đẩy lên tới tận điểm. Mà ở trên lầu, ba vị vương thế vẫn chưa có ra tay. Được một nửa buổi đấu giá nghiễm nhiên sự cạnh tranh đã lên đến khốc liệt.
Cuối cùng đồ vật quan trọng nhất cũng đã đến, bút tích của Vương Hi Chi đang có mặt trên sân khấu. Lúc bút tích được phơi bày, mọi người đều ồ lên, thổn thức không thôi. Hiện tại, thì bút tích này càng ngày càng ít cho nên đối với những người yêu thích Vương Hi Chi mà nói có thể là một tài sản vô giá. Không biết ngày hôm nay ai sẽ là chủ nhân của nó.
“Đây là đồ vật đấu giá cuối cùng của ngày hôm nay, bút tích của Vương Hi Chi. Giá khởi điểm, một ngàn vạn. Nhưng sau đó, càng ngày giá của nó càng được lên cao, Bạch Hiểu Nguyệt ngồi bên cạnh cũng không tin được liền bị dọa sợ. Chỉ là một bút tích cổ thôi đã có giá khởi điểm là một ngàn vạn.