Nhìn người trong ngực mình không ngừng cựa quậy, quằn quại, tay không chịu để yên chốc chốc lại đụng chạm cổ anh, chốc chốc lại sờ bờ ngực anh. Bước chân anh không tự chủ bước nhanh hơn, anh dừng lại ở cổng khách sạn chờ xe tới, hít một hơi thật sâu, trấn an bản thân mình.
Không bao lâu sau, xe tới, anh thở phào nhẹ nhõm. Nếu như còn đứng chờ một chút nữa có khi cô ăn tươi nuốt sống tại chỗ. Tay của cô đã bắt đầu lần mò tới thắt lưng anh rồi, nhưng hai tay đều đang bế cô nên không thể cản lại bàn tay nghịch ngợm của cô được.
Anh đặt gọn cô vào trong xe, sửa sang lại quần áo cho cô. Nhìn cô có chỗ bầm bầm, có chỗ tím tím, trên người không lộ chỗ này cũng lộ chỗ khác. Anh có chút thương tiếc, cởi áo vest ra che người cô lại. Không hiểu sao nhìn cô khó chịu, bản thân anh cũng khó chịu không kém. Anh tựa người vào cửa sổ, nếu như cảm giác cô đang chịu đổi lại trên người anh thì tốt biết mấy.
Đang chìm trong suy nghĩ, không để ý đến hành động càn rỡ của Bạch Hiểu Nguyệt liền bị cô chồm tới, cô tìm kiếm bờ môi anh, đưa lưỡi ra liếp láp đôi môi mỏng mềm mại của anh. Đôi mắt anh thoáng bất ngờ, không phòng bị cứ thế từ vành môi lưỡi cô tiến vào bên trong mà mút, anh cảm nhận được sự cuồng nhiệt của cô, lưỡi cô cuốn lấy lưỡi anh, càn quét bên trong. Đồ đã dâng đến tận miệng, anh cũng không ngại từ chối, anh mút lấy bờ môi cô. Tiếng hôn nhau phát ra có chút xấu hổ. Tay anh không kiểm soát được luồn vào trong áo cô, vuốt ve cái eo nhỏ mềm mại của cô, sau đó dần hướng lên trên bóp nhẹ đôi gò bồng đảo của cô.
Sờ một lần như muốn nghiện, tay anh hết sờ nắn ngực bên trái rồi lại chuyển sang bên phải. Ngực cô không tính là lớn, vừa đủ tầm tay, rất mềm mại kích thích anh không ngừng.
Nụ hôn điên đảo cùng với xúc cảm đê mê nơi ngực cũng không làm thỏa mãn Bạch Hiểu Nguyệt, tay cô cởi cút áo anh. Cô hấp tấp nóng vội đến nỗi một cúc áo của anh cũng không tháo được.
Giọng cô không chịu được ngâm lên một tiếng kích thích anh mạnh hơn.
Bạch Hiểu Nguyệt đầu hàng cúc áo của anh, chuyển sang thắt lưng anh. Tay cô cọ cọ ở đùi anh, cởi dây nịt của anh ra. Tiếng leng keng làm anh bừng tỉnh, không được đây là trong xe, phía trước còn có tài xế. Anh nhìn về phía trước bắt gặp đôi mắt của tài xế đang nhìn mình, anh trừng lớn mắt. Người tài xế hết hồn, không dám nhìn lung tung nữa liền an phận lái xe.
Anh không đành lòng rút ra khỏi ngực cô, ngăn cản bàn tay ma quái cố cởi đồ anh ra, bao bọc, che chở lại cho cô, hiện tại anh không muốn ai bắt gặp bộ dạng quyến rũ này của cô. Một mình anh là được rồi.
Khi về đến biệt thự của Vân Thiên Lâm, anh không còn kiêng dè gì nữa. Trên hành lang, anh không đợi về phòng được nữa, đè cô lên tường mà hôn. Sự kích thích của thuốc cũng làm cô lớn mật, ôm chặt lấy đầu anh mà hôn sâu, mút môi. Tay của anh lại một lần nữa không an phận, cởi áo ngực của cô ra. Không còn lớp che chắn, anh thoải mái bóp mạnh không thành ra hình dạng gì, vân vê nhũ hoa, chốc chỗ lại gảy gảy nhũ hoa. Cô không chịu được ngâm một tiếng quyến rũ mê người.
Hai người họ điên cuồng ôm lấy nhau, tiếng hôn hai người mút lấy nhau càng lúc càng lớn khiến cho ai nấy cũng phải xấu hổ. Vân Thiên Lâm cũng không quên nhiệm vụ, cuốn lấy cô từng bước từng bước đến cửa phòng rồi đóng chặt lại.
Anh xé áo thân trên ra, nhìn lấy đôi gò bòng đảo nhiếm một màu hồng nhạt, anh nuốt nước bọt rối tiến tới mà cắn lấy nhũ hoa cô, mút lấy ngực cô khiến cô ngửa cô thần hồn điên đảo.
Cuối cùng tay cô cũng cởi được áo của anh, tiếp đến là tháo dây nịt lúc nãy được một nửa. Còn anh cũng không chịu thua, vừa thưởng thức ngực mềm mại, tay vừa dời xuống dưới, luồn vào trong quần lót mân mê giữa hai chân cô.
Bạch Hiểu Nguyệt tách hai chân ra để anh vân vê phía ngoài, thỏa mãn thở hắt ra. Anh từ từ đưa hai ngón tay đi vào bên trong, đâm mạnh vào nước không ngừng chảy ra thấm ướt cả bàn tay anh. Chân cô ngày càng dang rộng ra để tay anh đâm vào dễ dàng hơn, cô ngân lên mấy tiếng. Anh định đâm sâu hơn nữa, đột nhiên vướng phải màng ngăn, anh như trở về thực tại lại, giây phút động tình vừa rồi biến mất. Anh rút tay ra, dừng lại tất cả động tác, cô hụt hẫng, cảm giác khó chịu lại dâng lên, không ngừng uốn éo thân thể.
Vân Thiên Lâm tự trách bản thân mình, anh đang làm gì vậy. Cô gái nhà người ta bị bỏ thuốc, anh lại lợi dụng người ta không đề phòng mà lấn tới. Người ta lại còn là xử nữ, trách nhiệm lớn như thế, anh không chịu nổi đâu. Nhưng mà là cô ta tự dâng mình lên, không phải là anh cưỡng ép, không thể đổ lỗi tại anh. Cứ thế hai luồng suy nghĩ đang đánh vào anh.
Rốt cục thì anh cũng phải lựa chọn đè nén dục vọng trong lòng mình lại, ném Bạch Hiểu Nguyệt vào trong bồn tắm rồi quay người lạnh lùng rời đi không thương tiếc.
Bạch Hiểu Nguyệt bị anh dội nước lạnh tỉnh tảo không ít, cô vặn nước bồn tắm mạnh hơn, ngụp lặn trong bồn tắm không khiến cô cảm thấy thoái mái hơn mà còn khó chịu gấp bội. Cô cắn răng khống chế bản thân mình không phát ra âm thanh xấu hổ, cuộn chặt thân thể lại. Dường như chỉ có cách đó mới có thể làm cô bảo vệ mình tốt nhất. Sau đó, cô thiếp đi trong bồn tắm. Trong sự mơ màng cô cảm nhận được vòng tay rắn chắc bế cô ra khỏi bồn tắm, người đó còn nở cụ cười nhẹ nhàng với cô nữa.
Sáng hôm sau tỉnh dậy trên giường, Bạch Hiểu Nguyệt đau đầu nhìn căn phòng trước đây cô đã được thấy, hốt hoảng nhìn lại người mình. Cũng không còn bộ quần áo cũ nữa, mà đã được thay bằng áo sơ mi rộng lớn của Vân Thiên Lâm. Cô giật mình nhớ đến chuyện hôm qua. Những hình ảnh tim đập mặt đỏ lộn xộn chồng chéo trong đầu cô, cô cũng không dám nhớ nữa nhưng bắt buộc phải nhớ vì trọng điểm là cô có cùng với người ta làm hay không cô không nhớ được. Cô không muốn lần đầu tiên của cô lại là một đêm hoang đường như vậy, cô muốn dành nó cho người cô yêu.
Đúng rồi, cô nghĩ đến thân dưới của mình chẳng có cảm giác gì cả. Người ta nói nếu đã làm qua thì ở dưới rất đau, cô cảm thấy thân dưới mình bình thường. Chắc chắn là cô chưa làm gì với anh ta cả. Tâm trạng cô trở nên tươi tỉnh lên không ít.
Bạch Hiểu Nguyệt không còn quần áo để thay liền để nguyên áo sơ mi nam xuống giường, mang dép xuống tầng. Cô nhảy chân sáo xuống lầu một, tay sờ sờ bụng có chút đói liền định đi vào nhà bếp. Khi đi xuống nhà bếp, cô không để ý đến người phụ nữ đang ở phòng khách mà đi qua luôn.
Đặng Cầm-mẹ của Vân Thiên Lâm nghe tiếng động quay người lại nhìn thấy một cô gái đi ngang qua. Bà bất ngờ, từ khi nào con trai bà có bạn gái mà bà lại không biết. Bà đi theo đến phòng bếp.
Bạch Hiểu Nguyệt đã đến đây trước đó nên cũng biết đại khái đồ đạc căn phòng, cô mở tủ lạnh lấy sữa ra đổ vào ly và lấy một miếng bánh mì gặm. Khi quay người lại bắt gặp một người phụ nữ xinh đẹp, cô đứng hình thiếu chút nữa lại một lần nữa sặc sữa.
Bạch Hiểu Nguyệt thầm oán: “Đáng lí ra cô không nên đi lại lung tung, đây là nhà của Vân Thiên Lâm không phải là nhà của Bạch Hiểu Nguyệt. bây giờ thì hay rồi, phải nói như thế nào với người ta đây. Cô với Vân Thiên Lâm cũng tính là có quen biết nhưng với quan hệ gì đây. Người qua đường thì không phải mà bạn bè thì cũng không tính.”
Bạch Hiểu Nguyệt để đồ ăn lên bàn rồi cúi người chào hỏi: “Ha ha, chào dì.”
Đặng Cầm nhìn người con gái lễ phép trước mặt, rồi nhìn từ trên xuống dưới. Nếu bà không nhầm thì đó là áo của con trai bà, dép ở dưới cũng là của con trai bà. Một nam một nữ ở chung phòng lại còn mặc áo của nhau, chắc chắn đêm qua đã xảy ra chuyện đó rồi. Nghĩ đến đó bà cười tươi, bà cứ nghĩ con trai bà có bệnh khó nói nên không gần gũi với phụ nữ. Nay thấy nó đem gái về nhà, bà cũng không còn lo nữa.
Từ ngoài cửa lớn Vân Thiên Lâm bước vào, trên tay còn cầm theo một túi xách. Vân Thiên Lâm lên lầu, đi ngang qua phòng bếp rồi dừng lại, lùi lại vài bước thấy hai người phụ nữ nhìn nhau.
Anh thầm than không xong rồi sao mẹ lại xuất hiện đúng hôm nay chứ.
Bạch Hiểu Nguyệt đã thấy anh như được giải thoát, đôi mắt long lanh hướng về phía anh. Vân Thiên Lâm đi đến nói: “Mẹ, đến khi nào vậy, sao không báo trước.”
Bạch Hiểu Nguyệt trố mắt, người phụ nữ xinh đẹp này là mẹ anh ta, thôi rồi có phải dì ấy sẽ nghĩ cô là loại phụ nữ đó không?
Đặng Cầm ánh mắt gian tà nhìn con trai cười nói: “Giới thiệu cho mẹ biết đi”. Vân Thiên Lâm miễn cưỡng lên tiếng: “Mẹ, cô ấy là Bạch Hiểu Nguyệt, bạn con. Bạch Hiểu Nguyệt, đây là mẹ tôi Đặng Cầm.”
Đặng Cầm quay sang Bạch Hiểu Nguyệt cười nheo mắt nói: “Chào con, dì có chút chuyện muốn nói riêng với Thiên Lâm được chứ.”
Bạch Hiểu Nguyệt gật đầu không ngừng, dĩ nhiên là được rồi, đó là con trai của dì, dì được sử dụng tùy ý mà.
Đặng Cầm kéo Vân Thiên Lâm ra một góc nói: “Cái thằng này, có bạn gái sao không nói với mẹ, để mẹ lo con có vấn đề gì rồi chứ. Được rồi, nhớ đối xử với người ta cho tốt, đừng để con gái nhà người ta chạy đi đấy. Con dâu của mẹ mà không còn, là mẹ bắt đền con.”
Vân Thiên Lâm thở dài cố gắng giải thích: “Mẹ, cô ấy không phải là bạn gái con. Chỉ là một người bạn bình thường thôi.”
Đặng Cầm tưởng Vân Thiên Lâm ngại nên không hỏi nữa, vỗ vỗ lưng con trai: “Con trai, cố gắng lên. Con đường rước vợ về nhà sẽ khó khăn, không được bỏ cuộc.